Tình thế bức người, Lâm Nhất vội vàng âm thầm thành công làm tan biến linh khí quanh thân, nhưng vẫn muốn giết hai tên lính trước rồi lại nói. Chuyện cho tới bây giờ, cũng không muốn nhịn nữa. Nhưng lão đạo sĩ này tùy tiện xuất hiện, cùng với thân phận Hộ quốc chân nhân không khỏi làm hắn âm thầm kinh hãi.
Lâm Nhất thả xiềng xích đang giơ lên xuống, lẳng lặng đánh giá người tới.
Quanh thân lão đạo sĩ có một tầng huỳnh quang mắt thường khó phân biệt được đang hơi hơi chớp động, rất giống dáng vẻ lúc Lâm Nhất có tu vi tầng hai. Lẽ nào lão giả này cũng có tu vi luyện khí tầng hai? Hẳn là sẽ chưa vượt qua được tầng ba.
Đại Thương quốc này còn ẩn giấu bao nhiêu người tu tiên?
Con ngươi của Lâm Nhất hơi co lại, trong lòng âm thầm sốc. Hắn chưa bao giờ trực diện gặp người tu tiên, trong lòng khó tránh khỏi sự kiêng kỵ. Cho dù tu vi của đối phương như thế nào vẫn làm trong lòng người ta âm thầm lo lắng.
Lúc này Lâm Nhất đối mặt với đồng đạo tu tiên không có một chút sức mạnh nào.
Lão đạo sĩ này tay vuốt râu bạc, vẻ mặt nghiêm túc, ông ta nhìn Lâm Nhất một lượt từ trên xuống dưới.
Thần thức của đối phương không cố kỵ đảo qua toàn thân hắn, thần sắc của Lâm Nhất không thay đổi, cố gắng nhẫn nại.
Sau một lát, thần sắc của lão đạo sĩ buông lỏng, lúc ông ta mới vào pháp trường, thần thức đảo qua đám người, đương nhiên không thể thiếu Lâm Nhất đang ở trong quảng trường. Nhìn thấy một tên tử tù sắp chết giãy dụa cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tên thảo dân lỗ mãng này chính là một người không sợ trời không sợ đất, giãy dụa cũng phí công, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi cái chết.
Nếu đích thân tới pháp trường thì sẽ không thể để người trẻ tuổi này tiếp tục hồ đồ được, làm vậy không thể xong việc này. Nhưng lúc thần thức đảo qua người nọ, trong lòng lão đạo sĩ cũng hơi giật mình, một loại khí tức quen thuộc lại xuất hiện trong thần thức của ông ta.
Sau khi quát bảo đám người ngưng động tới người trẻ tuổi này, lão đạo sĩ liền không kịp chờ đợi đi tới trước mặt Lâm Nhất, tỷ mỉ tra xét một phen, phát giác ra người trẻ tuổi này chỉ là người phàm phu huyết khí kiện vương, trên người cũng không có sóng linh khí quen thuộc với ông ta.
Lúc này lão đạo sĩ mới yên lòng lại, nhìn Lâm Nhất dáng vẻ không hề sợ chết, hừ lạnh nói:
- Cả gan làm loạn, tên thanh niên không biết trời cao đất rộng!
Nói rồi ông ta tự tay điểm một cái về phía Lâm Nhất.
Lâm Nhất cảm thấy từng sợi dây thừng vô hình trong nháy mắt đã khốn trụ tay chân mình lại, chỉ là lực đạo không quá mạnh, hắn tự nhận có thể thoát được.
Tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, Lâm Nhất thành thật đứng thẳng bất động, từng luồng gió xoáy tinh tế hóa thành từng sự ràng buộc vô hình. Hắn ai u một tiếng ngã xuống đất, tay chân đã không có cách nào nhúc nhích.
Đứng ở một bên. Đám người liên tục giơ tay tán thán. Bách tính vây xem cũng thổn thức không ngừng.
Thần sắc của lão đạo sĩ lãnh ngạo liếc mắt, trầm giọng nói:
- Chỉ là hơi khiển trách ngươi mà thôi, đứng lên đi!
Nói rồi, ngón tay dài và gầy của ông ta lăng không chỉ một cái, tay chân của Lâm Nhất nhất thời được thả lỏng.
Lâm Nhất chậm rãi đứng lên, hắn đàng hoàng giơ hai tay bị còng xiềng xích, thi lễ nói:
- Đa tạ tiên trưởng thủ hạ lưu tình!
Lão đạo sĩ hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Lâm Nhất nữa mà vung tay lên, vài tên lính áp giải một tên tù nhân đi tới. Chúng quan viên không rõ vì sao, khuôn mặt vô cùng kinh ngạc.
- Hung phạm là một người khác, đã bị tập nã quy án tận gốc. Ý chỉ của hoàng thượng là chém đầu hung phạm! Lâm Nhất này liền thả đi!
Lão đạo sĩ nói xong liền mang theo bốn tên đệ tử xoay người rời đi. Chúng quan viên khom người đưa tiễn, miệng nói tuân chỉ.
Xì xào.
Tiếng huyên náo nổi lên bốn phía, bách tính vây xem bàn tán ầm ĩ. Người trẻ tuổi này xem ra là bị oan uổng, Hộ quốc chân nhân có uy vọng không gì sánh được ở kinh thành, lão nhân gia ông ta là thần tiên sống, tự mình bắt hung phạm, việc này đương nhiên không thể giả được. Một người sắp mất đầu ở pháp trường lại có thể sinh ra biến đổi bất ngờ như thế, hôm nay đúng thật là náo nhiệt.