Lời nói được một nửa, lão đạo ngậm miệng lại không nói, mang theo thần sắc hoài nghi nhìn chằm chằm Lâm Nhất. Tiểu tử này nói có ý khác! Chẳng lẽ...
Trên pháp trường không dưới 500 tên lính, Chân Nguyên Tử có võ công cao tới đâu cũng không dám xuất thủ cứu người, huống chi đây là trong kinh thành. Cứu được người, cũng không trốn thoát được. Lâm Nhất đương nhiên sẽ hiểu những thứ này, hắn vẫn thường xuyên đấu võ mồm với lão đạo.
- Tiểu tử thối, đã đến giờ gì rồi vẫn còn nói cười được! Ngươi thật nghĩ sẽ không chết được sao. Aiz!
Chân Nguyên Tử tức giận đến trợn tròn tròng mắt, có chút mong đợi nhìn Lâm Nhất.
Chân Nguyên Tử nghĩ thầm, tiểu tử ngươi võ công cao như vậy, nếu thật muốn bỏ chạy sợ là không ai ngăn được ngươi. Vừa vặn bên cạnh đang có người, ông ta không tiện nói thẳng nhắc nhở, lại không cam lòng để Lâm Nhất cứ như vậy nhận lấy cái chết, chỉ sợ tiểu tử này đã quên còn có đường sống này có thể đi rồi.
- Lâm Nhất, đây là rượu mà ta và sư tỷ mua cho ngươi!
Mộc Thanh Nhi cầm một cái vò rượu nhỏ, đi tới trước mặt Lâm Nhất.
Nhìn vò rượu trước mắt, Lâm Nhất cười một tiếng nói:
- Đa tạ Mộc cô nương cùng Từ cô nương, nhị vị có lòng rồi!
- Ân cứu mạng của Lâm sư đệ, hai tỷ muội ta sẽ không quên.
Đôi mắt đẹp của Từ Sư Thư rưng rưng nhỏ giọng nói. Lâm Nhất nhìn nữ tử tâm địa thiện lương này mỉm cười gật đầu.
- Lâm Nhất, ngày xưa... Ngày xưa là do ta hơi ngang ngược chút...
Vành mắt của Mộc Thanh Nhi cũng đỏ, nàng đẩy nắp bình rượu ra, đặt trong tay của Lâm Nhất.
Lâm Nhất nhận vò rượu, tiếng kéo xiềng xích vang lên leng keng, hắn cười sang sảng:
- Ngày xưa là ngày xưa, hôm nay rượu tiễn đưa này, ta uống!
Vò rượu lộn ngược lại, tiếng ừng ực vang lên, năm cân rượu mạnh một mạch uống sạch.
- Bụp!
Vò rượu rơi xuống đất, rơi nát bấy.
- Đùng, đùng, đùng...
Lại có vài tiếng pháo vang lên, bốn người Mạnh Sơn biến sắc, không kịp phân trần liền bị một đám lính trục xuất sang một bên.
- Canh ba giờ ngọ đã tới, khai đao vấn trảm!
Sau giọng điệu ngân dài của quan viên, một tên đao phủ bưng một cái bát lớn, mạnh mẽ uống vài ngụm rượu mạnh, sau đó phun một ngụm lên đại đao lớn trong tay. Gã rung cổ tay lên, toàn thân tản ra sát ý lạnh như băng, đi tới trước người Dương đại nhân.
Dương đại nhân vẫn thẳng tắp quỳ ở đó, không để ý gì tới tiếng động xung quanh mình, chỉ là hai mắt phẫn nộ của ông ta chậm rãi nhắm lại, thần sắc có ý giải thoát.
- Ta đưa ngươi lên đường bình an, nhân tình này tặng không, không cần phải nhớ ta. Oan có đầu, nợ có chủ, kiếp sau lại báo đi!
Trong miệng đao phủ lẩm bẩm một câu.
- Phập!
Hét lớn một tiếng, cương đao chém xuống như gió lốc. Ánh đao lóe lên, một cái đầu bay ra thật xa, trên cổ thoáng chốc đã phun tia máu ra xa tới vài thước, đỏ tươi, rực rỡ.
Thi thể Dương đại nhân mất đi tính mạng, đổ ập về phía trước, rơi xuống dưới mộc đài.
- Hay!
Tiếng khen kinh thiên động địa vang vọng bầu trời thập tự nhai khẩu. Mọi người giơ tay lên vỗ, khuôn mặt vặn vẹo, vung tay hô to.
Máu tươi tràn ngập trên không trung khiến đám người chờ mong đã lâu trở nên mê muội.
Đao phủ ưỡn ngực hóp bụng, hai tay ôm quyền, liên tiếp thi lễ với đám người điên cuồng, vẻ mặt có chút đắc ý. Một tên đao phủ khác không phục hừ một tiếng, hai mắt gã đỏ đậm, đi tới trước mặt Lâm Nhất.
Tử tù trước mắt vẫn đứng thẳng như cũ, tên đao phủ này thoáng ngẩn ra, còn tiếng gào như thủy triều làm cho gã bất chấp cảnh này.
Phun ra một ngụm rượu mạnh để tế đao, đao phủ hét lớn:
- Người đâu, ép hắn xuống cho ta!