Vô Tiên

Chương 329: Chịu chết (2)




Trước mặt xe tù, Dương đại nhân ngẩng đầu ưỡn ngực dáng vẻ hùng hồn liều chết. Chỉ là ngân châm sau gáy mơ hồ có thể thấy được.

Lâm Nhất biết, nếu như nhổ ngân châm xuống, Dương đại nhân này sẽ chết ngay trong khoảnh khắc. Mắt mở trừng trừng nhìn thảm cảnh nhưng không có cách nào tham dự vào, trong lòng hắn sinh ra sự bất đắc dĩ.

Thế đạo này có nhiều chuyện bất bình như vậy, hắn lại chẳng thể làm được gì.

Chỉ là cứ vậy đi tới pháp trường, thực sự sẽ bị chém đầu sao?

Hai chiếc xe chở tù bị đẩy ra khỏi hậu viện, tiền viện có đầy binh lính đang đứng, xe chở tù được ráp thêm ngựa, đại môn ầm ầm mở ra.

Hai trăm tên lính xếp thành hàng dẫn hai chiếc xe chở tù đi ra đại môn của thiên lao hoàng thành. Sau đó có trên dưới một trăm kỵ mã bảo vệ xung quanh, còn có hai trăm người đi theo phía sau. Một nhóm nhân mã tỏ ra khá là thanh thế.

Cách đại môn không xa có năm người nghỉ chân quan sát. Chợt thấy nhiều binh lính hùng hổ áo giáp tiên minh như thế, mọi người nhanh chóng tránh sang một bên. Có thể thấy được xe chở tù phía sau cùng với Lâm Nhất đang ở trong xe, chợt một nữ tử mặc đồ màu lục thất thanh, cả kinh kêu lên:

- Lâm Nhất, đây là đang bị giải đi đâu vậy?

Lâm Nhất thấy được năm người này thì mỉm cười ra hiệu, cất giọng nói:

- Đi pháp trường!

Đối phương chính là thầy trò Chân Nguyên Tử và hai tỷ muội Mộc Thanh Nhi.

Tối hôm qua Lâm Nhất bị bắt, Mạnh Sơn dẫn theo Quý Thang suốt đêm tìm được Bình Vương. Hôm nay lúc đợi Bình Vương phủ đáp lời, thầy trò Chân Nguyên Tử không nhẫn lại được nên ra khỏi Tứ Bình quán, vừa may gặp được tỷ muội Mộc Thanh Nhi cũng có trùng tâm tư, năm người cùng nhau tới đây.

Bọn họ muốn tới thiên lao thăm tù, xem Lâm Nhất rốt cục đã thế nào rồi! Ai ngờ thiên lao không phải nhà giam tầm thường, căn bản không cho phép năm người đi vào.

Chân Nguyên Tử đang dây dưa với tên lính thủ vệ, chợt thấy đại môn mở rộng, một đại đội nhân mã chạy tới, không thể làm gì khác hơn là tránh sang một bên. Mộc Thanh Nhi cũng thấy được Lâm Nhất ở trong xe tù, lúc đang kinh ngạc vội vàng lớn tiếng hô hoán.

Lời nói của Lâm Nhất làm trong lòng của năm người giật mình, trận thế trước mắt chẳng phải là cảnh đi hành quyết sao! Mới bắt người tối hôm qua, làm sao mới qua một hôm đã chặt đầu chứ!

Trong nháy mắt, binh sĩ cưỡi kỵ mã đã tách năm người Chân Nguyên Tử ra, nhanh đến mức Mộc Thanh Nhi hô to ở phía sau:

- Lâm Nhất, đừng hoảng sợ! Bọn ta sẽ nghĩ cách cứu ngươi!

Nghe được tiếng la của Mộc Thanh Nhi, Lâm Nhất than nhẹ một tiếng, ngồi trong xe chở tù nhắm mắt dưỡng thần.

- Đạo trưởng, phải làm sao mới ổn đây?

Mộc Thanh Nhi hô một câu, hoang mang lo sợ, có chút bất đắc dĩ nhìn Chân Nguyên Tử.

Chân Nguyên Tử nhìn xe chở tù đi xa, nhíu mày. Tay ông ấy nắm lấy râu rài không nhịn được mà thì thầm một tiếng:

- Tên tiểu tử thúi này, một thân phá y lạn sam, còn có vết máu nữa, không phải là bị người ta đánh đấy chứ! Thật sự sẽ bị chặt đầu sao?

Người khác không tin Lâm Nhất hủy thuyền giết người, nhưng Chân Nguyên Tử lão cảm thấy việc này liên quan rất lớn tới hắn.

Nói chung, một đường đi tới đây, những hành động của Lâm Nhất đã làm cho Chân Nguyên Tử cảm thấy không có chuyện gì mà tên tiểu tử kia không làm được. Nhưng vì sao lại phải hủy thuyền giết người chứ?

Đây chính là kinh thành đó! Tiểu tử này thật đúng là có thể gây phiền toái, còn chọc ra một phiền toái lớn như này.

Chỉ có điều nếu là bị oan uổng, vượt ngục là được. Bản lĩnh vượt ngục, đối với Lâm Nhất không phải là việc khó. Nhưng bây giờ lại đi tới pháp trường, chuyện này có vẻ không hay lắm! Lão đạo gật gù suy nghĩ, tay nắm lấy râu dài, thầm nghĩ không ngừng.

- Đạo trưởng, ngài mới vừa nói cái gì cơ?

Mộc Thanh Nhi truy hỏi một câu.

Chân Nguyên Tử phục hồi tinh thần, vội vàng nói:

- Ba chúng ta theo xe chở tù, hai người các cô nhanh chóng đi bẩm báo với Mạnh trưởng lão!

Nói rồi, ông ta liền dẫn theo hai đồ đệ tách khỏi hai người Mộc Thanh Nhi, mỗi bên đi làm chuyện riêng.