- Lớn mật!
Hai mắt Lâm Nhất hiện lên hàn quang khẽ quát một tiếng. Quanh người hắn tỏa ra khí thế, ánh lửa trong nhà tối sầm lại, mấy hán tử kia như chợt bị chìm trong đầm lạnh, tay chân bị kiềm hãm.
Trong nhà, đám Lam Bình nhất thời cảm thấy thở dốc không kịp, ngực như bị cái gì đó đè nặng, tiếng đập thình thịch không ngừng, đầu dần mê muội. Còn mấy hán tử ở gần Lâm Nhất nhất thì càng không chịu nổi, lúc đang hoảng sợ như có cự thạch đè nén, khó có thể tự cân bằng, sau đó lui lại mấy bước, đặt mông ngã xuống đất.
Lam Bình dựa lưng vào tường, khó khăn lắm mới đứng vững được, trong lòng là sự kinh hoàng. Biến cố đột nhiên xuất hiện làm mặt y như màu đất. Chuyện này là thế nào? Y vội vàng nhìn thủ hạ của mình, mỗi người đều mang sắc mặt hoảng sợ, thất hồn lạc phách.
Chuyện này là do tử tù kia gây nên?
Lam Bình che ngực, khó có thể tin nhìn Lâm Nhất đang ngồi bất động, ánh mắt u lãnh vừa lúc cũng đang nhìn y chằm chằm.
Trong lòng lại cả kinh, Lam Bình không ức chế được sự hoảng sợ trong lòng mình, cố tự trấn định. Y cắn răng đứng vững thân thể, tay chỉ vào Lâm Nhất, mới vừa muốn nói lại thấy ánh mắt của đối phương chợt lóe lên sự tàn khốc.
- Ai ôi!
Lam Bình kinh hô một tiếng, hai tay ôm đầu ngã xuống đất. Trong đầu y như có cương châm đâm vào, đau đớn khó nhịn, từng đợt mê muội dần dần ập tới.
Vài tên lính thoáng ổn định được tâm thần, thấy thế lại hoảng loạn một hồi, bước lên phía trước muốn nâng. Lam Bình ọe một tiếng, nôn mửa. Một lúc lâu sau, con ngươi của y tan rã, ánh mắt như mê ly, dường như trong gian phòng này có quỷ hồn khiến bên ngoài sợ hãi vạn phần triền thân y không thả.
Khuôn mặt Lam Bình vặn vẹo kêu lên một tiếng sợ hãi:
- Mau đỡ ta đi ra ngoài! Ta muốn đi ra ngoài!
Mọi người tay chân rối lên đỡ Lam Bình ra khỏi gian nhà, còn lại vài tên lính nhìn nhau hoảng loạn. Cho dù thường nhìn thấy huyết tinh, mới rồi không rõ tại sao tim đập nhanh cùng dị trạng của đô úy Lam Bình vẫn khiến đám người này sợ hãi không thôi.
Nhìn Lam Bình bị người ta đỡ ra ngoài, Lâm Nhất nhíu mày lại thầm hừ một tiếng. Linh lực và thần thức của hắn cũng chưa hoàn toàn khôi phục. Chỉ có điều, dùng “Đoán Thần Giám” làm kinh hồn người khác vẫn có thể làm cho một người khác chịu đủ đau khổ.
Lâm Nhất nhất rất ít sử dụng những pháp thuật này, thuật này đối với phàm nhân nhẹ thì làm người ta thần trí mơ hồ, nặng thì sẽ làm người ta biến thành cái xác không hồn. Vì vậy, hắn vẫn luôn tu luyện phương pháp thần thức “Đoán Thần Giám” này nhưng không dễ dàng thi triển với người khác.
Dương đại nhân bị lăng nhục đã làm cho người ta nhìn mà cảm thấy không đành lòng. Lúc này, tên kia lại muốn tùy ý làm bậy với Lâm Nhất, hắn xác thực không thể nhịn được nữa nên mới ra tay trừng trị Lam Bình này, cũng giúp y có thể thu liễm lại.
- Đừng để lỡ thì giờ! Lam đô úy đâu?
Một giọng nói khàn khàn vang lên, Trần thị lang thân hình hơi khô gầy xuất hiện ở cửa, lạnh lùng liếc mắt vào phía trong phòng một cái.
Một người vội vàng tiến nhanh tới mấy bước, cẩn thận đáp:
- Chẳng biết tại sao Lam đô úy lại đột nhiên phát bệnh động kinh, được mang đi tìm lang trung rồi.
- Tử tù đều đã xử trí thỏa đáng rồi chứ?
Trần thị lang rất bất mãn với việc Lam Bình đột nhiên xuất hiện việc ngoài ý muốn.
Người nọ chần chừ một chút, thầm nghĩ tử tù bị tu trị một phen chính là lệ cũ trong ngục, cũng không có ai ngoại lệ cả. Y quét mắt nhìn về phía đồng liêu trong nhà, thấy không có ai lên tiếng trả lời thì vội vàng cười nói:
- Bẩm đại nhân, đều đã thỏa đáng rồi!
- Giải vào xe chở tù!
Trần thị lang xoay người, khoát tay áo với mấy người ở trong nhà, đi ra ngoài. Địa lao này gã không muốn tới, vừa vặn làm Hình bộ Thị lang khám nghiệm kẻ tù tội, thẩm vấn giám trảm các thứ cũng là chuyện nằm trong bổn phận.
Nếu Lam Bình không ở đây, không còn ai tính làm gì Lâm Nhất nữa. Đối với một người chết như Lâm Nhất, không đáng để đắc tội. Một tử tù như vậy đã là người đã định phải chết, cũng không sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Chỉ là mới vừa rồi xảy ra chuyện xác thực là có chút quỷ dị!
Ở lâu trong thiên lao, đám binh lính trong binh mã ty này hay sai dịch cũng như nhau, mỗi người đều từng thấy huyết tinh, thân mang sát khí, tựa như quỷ thần vậy. Thực ra không phải như thế, trong lòng đám này đã có sự kiêng kỵ riêng với quỷ thần rồi.
Nói chung, xảy ra chuyện còn có thượng quan gánh vác!
Mấy người trong nhà thần sắc bất định, trong mắt đồng thời lóe lên ngầm hiểu, tựa như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy, kéo Lâm Nhất và Dương đại nhân ra khỏi địa lao, giải vào xe chở tù nhân.
Trong hậu viện của thiên lao, Lâm Nhất đứng trong xe tù ngửa đầu nhìn lại. Sắc trời còn chưa tỏ, vẫn là một cảnh mông lung, có mưa phùn bay bay.