- Ăn no, uống đủ rồi, lên đường thôi!
Một tên lính bưng một cái khay gỗ, đi tới trước mặt Lâm Nhất và người có dáng vẻ thư sinh kia, bỏ một vò rượu xuống và một bát thịt lớn.
Ánh sáng trước cửa phòng tối sầm lại, có một người đang đi vào, chính là đô úy Lam Bình. Y lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, nói với hai người:
- Mau mau ăn uống, đừng làm trễ nải thời gian!
Người có dáng vẻ thư sinh kia nở một nụ cười lạnh, nói:
- Rượu chặt đầu này, lão phu không uống cũng được!
Lam Bình lơ đễnh cười cười, nói:
- Dương đại nhân, sao phải khổ như thế chứ? Là hoàng thượng muốn giết ngươi, còn đặc biệt cho một người bạn tốt cùng lên đường với ngươi đó!
Tù phạm được xưng là Dương đại nhân kia thở dài nói:
- Học được văn võ nghệ, hàng cùng đế vương gia. Bây giờ mới biết, thứ đế vương muốn là tay sai mà không phải người đọc sách giống như ta. Mà thôi, dùng cái mạng này của ta cảnh tỉnh con cháu đời sau vậy!
Thì ra người này cũng là quan viên trong triều, tuổi không quá năm mươi mà không được chết tử tế. Xem ra người này cũng là người ngay thẳng, loại người này không thể đứng vững, Lâm Nhất đối với chuyện trong triều đình xem như đã nhìn ra một chút đầu mối. Tô tiên sinh cũng là như vậy, nghĩ đến, người tốt sẽ không làm được quan.
Lam Bình ngẩng đầu ra hiệu, hai tên tráng hán đã túm lấy Dương địa nhân kia. Một người vươn ngón tay tựa như kìm sắt nhẹ sờ, người trong tay bị ép há mồm ra, tên còn lại đổ vò rượu xuống.
Dương đại nhân bị sặc đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng, bất đắc dĩ không thể động đậy. Chẳng mấy chốc, một bình nhỏ rượu mạnh liền rót vào trong bụng của ông ta, hai tên hán tử mới bỏ ông ta ra.
Lúc này mặt mũi vốn đã tái nhợt thì Dương đại nhân đã được rượu làm hồng lên. Ông ta khó nhịn sự xấu hổ và giận dữ, há mồm mắng to với hai tên hán tử.
Người trong phòng tựa như đã thường xuyên thấy cảnh tượng này, cười nhạt đối với hành động của Dương đại nhân, không thèm để ý tới nữa.
Lam Bình lẩm bẩm một câu, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Ánh mắt của y hơi ra hiệu, hán tử bên tường chen nhau lên kéo Dương đại nhân tới, một phát xé rách quần áo, lộ ra thân thể gầy trơ xương của ông ta.
Dương đại nhân không mảnh vải che thân hai mắt phun lửa, trong cơn tức giận liền muốn tìm chết. Nhưng ông ta sao có thể vượt qua được mấy tráng hán khỏe mạnh được.
Dương đại nhân bị mấy người tóm tứ chi lật ngửa lên trời, một người trong tay cầm một cái mộc trùy nhắm ngay bí môn của ông ta mà chọc vào.
Trong một trận kêu rên thê lương, tên còn lại tay cầm một bó đuôi ngựa, quay vòng buộc bộ phận ở hạ thể của Dương đại nhân, nghiêm khắc ghìm lại.
Lại là một tiếng tiếng hét thảm vang lên, Dương đại nhân đã bất tỉnh.
Những người này không chút hoang mang, dùng một sợi dây vải rách gạt háng xuyên ở hạ thể của Dương đại nhân, sau đó mới lật lại.
Một người mở miệng Dương đại nhân ra dùng một cái móc câu bằng sắt móc vào đầu lưỡi ông ta, một cọng lông ngựa vững vàng xuyên chết lưỡi.
Lam Bình nhìn Lâm Nhất, có chút tự đắc nói:
- Chuyện này là vì tốt cho ông ta đó, để tránh khỏi khi hành hình không khống chế được cứt đái mà phun bậy. Buộc đầu lưỡi lại là muốn ông ta không được hồ ngôn loạn ngữ!
Khóe mắt Lâm Nhất co rút, lạnh lùng nhìn tất cả trước mắt.
Một người lấy ra một mảnh gân bò nhỏ, cực kỳ thông thạo bắt chéo hai tay hay chân của Dương đại nhân lại, còn ghìm chặt cổ, hai cánh tay gắt gao xuyên chết vào nhau.
Thân thể gầy yếu của Dương đại nhân bị ghìm tới vang lên tiếng kẽo kẹt, gân bò đã kết nút, cả người ông ta đã tạo thành tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực. Chỉ là sắc mặt mang theo màu đỏ rượu, hôn mê bất tỉnh.
Chuyện này còn chưa hết, hai tên hán tử lại lấy ra hai tấm ván vỗ cao khoảng ngang đầu gối, buộc hai chân của Dương đại nhân lên trước mặt, lúc này mới mặc cho ông ta một bộ xiêm y.
- Đây là sợ ông ta quỵ nhưng không được ngã xuống, có tấm ván gỗ này, phía sau có sợi dây dắt, cho dù có quỳ hơn mấy canh giờ cũng sẽ không sao!
Lam Bình có chút hăng hái nói, đáng tiếc Lâm Nhất không theo dự liệu của y co quắp ngã xuống đất khiến hứng thú của y chợt tắt.
Đi tới phía sau Dương đại nhân đã hôn mê bất tỉnh, Lam Bình lấy một cây ngân trâm từ trong lòng ra, giơ tay lên cắm sâu xuống sau đầu của ông ta.
Dương đại nhân trong thời gian ngắn đã tỉnh lại, chỉ thấy sắc mặt ông ta đỏ lên vì rượu, ngẩng đầu ưỡn ngực. Trên đầu bị đau đớn khiến hai mắt trợn tròn, vẻ mặt phấn khởi.
Lam Bình vỗ vỗ tay, đắc ý nhìn kiệt tác của chính mình và đám thủ hạ, cười tủm tỉm nhìn Lâm Nhất, nói:
- Như thế nào hả? Dương đại nhân hùng hồn chịu chết báo thiên ân, không biết có bao nhiêu người bóp cổ tay ca thán! Răn trước ngừa sau như thế mới hiển lộ ra hoàng uy mênh mông cuồn cuộn! Bọn ta cũng coi như đã làm một việc thiện đi! Ha ha, tiểu tử, tới phiên ngươi rồi!
Không ngờ người trước khi chết còn phải bị lăng nhục như vậy! Không phải! Đối với những người này chỉ là thao túng một tử thi, bào chế ra một món đồ chơi mà thôi. Ở trong mắt những người này, Dương đại nhân kia và mình đều đã là người chết. Người chết sẽ không có cảm giác, không có hỉ nộ ái ố.
Còn Lâm Nhất hắn và Dương đại nhân này đang phải chịu gia hình! Nếu hắn là người bình thường, hôm nay không thể tránh khỏi cái chết, trước khi chết cũng không tránh được một phen lăng nhục này. Trong thế đạo có bao nhiêu bất bình và oan khuất, đối mặt với hoàng quyền lồng lộng, đối mặt với quan phủ như lang như hổ chỉ có thể bi ai mình bất hạnh, khẩn cầu sẽ có kiếp sau tốt hơn!
Không bị bắt bỏ vào thiên lao, người nào biết được phía sau chốn phù hoa lại có sự dơ bẩn và ô uế nhường này chứ!
Lúc Lâm Nhất đang than thở, mấy tên hán tử đã đi tới gần, mấy bàn tay chụp vào bờ vai của hắn. Sau một khắc, hắn sẽ phải bị như Dương đại nhân kia.