Trong hoàng cung, Bình Vương Hoằng An bước chân vội vội vàng vàng đi về phía tẩm cung của Hoằng thái đế, trước mặt gặp một nội thị.
- Nhanh đi thông báo, nói bản vương tới! Có việc gấp muốn gặp mặt hoàng thượng!
Sắc mặt Hoằng An lo lắng thuận tay ném một hạt châu vào tay nội thần. Người sau mặt mỉm cười, lúc chắp tay hành lễ hạt châu đã không thấy nữa.
- Triều hội sáng nay không biết hoàng thượng đã bãi triều hay chưa. Tiểu thần đi xem đã, mời điện hạ chờ trong chốc lát!
Hoằng An nhìn nội thần đã đi xa thì đi qua đi lại, tay nắm vào nhau cau mày. Qua thời gian nửa nén hương, nội thần kia trở về, tới trước người thi lễ nói:
- Hoàng thượng đã trở về! Điện hạ theo tiểu thần đi thôi.
Sắc mặt của Hoằng An hơi chậm lại, lại nhét thêm một hạt châu vào trong tay tên tiểu thần, hỏi:
- Trong triều có thương nghị đại sự gì không?
Nội thần giấu hạt châu, quan sát bốn phía một lượt rồi nhỏ giọng nói:
- Nghe nói vụ án thuyền hoa tối hôm trước đã kết thúc, hoàng thượng dưới cơn thịnh nộ, hạ chỉ lập tức xử quyết người có tội, buổi trưa nay sẽ khai đao vấn trảm đó!
Sắc mặt Hoằng An đại biến, liên thanh thúc giục:
- Nhanh! Nhanh dẫn ta đi gặp hoàng thượng!
...
Lâm Nhất ghé vào mặt đất ẩm ướt, ngủ.
... Hắn lăng phong phi hành, nhắm bầu trời mà bay lên, càng bay càng cao... tầng tầng cương phong, bên người không ngừng kích động, vân vụ vô tận không ngừng bốc lên... hắn vẫn còn đang bay, hồi lâu sau tới một nơi thiên địa thông suốt...
- Lâm Nhất, mau đứng lên, có rượu ngon thịt ngon hầu hạ ngươi đây!
Xích sắt nện trên hàng rào của lồng sắt, tiếng đinh đang vang lên không ngừng.
Lâm Nhất ngủ mơ thức dậy, mở mắt nhập nhèm buồn ngủ. Hắn nhìn bốn phía mờ tối, không nhịn được hỏi:
- Giờ gì rồi?
Tên lính cười gằn nói:
- Ngày lành của tiểu tử ngươi đã tới rồi, bây giờ đã qua giờ thìn, nhanh đứng lên cho lão tử!
Trong địa lao không có mặt trời, không ai nói thật sự không phân rõ thời gian. Lâm Nhất chầm chậm mà đứng lên, lại nghe được lão giả sát vách có chút gấp gáp nói:
- Người thanh niên, người thanh niên...!
Lâm Nhất ngồi xổm xuống, hỏi:
- Lão bá, có gì phân phó?
Lão giả nằm trên đống cỏ, nhìn Lâm Nhất, đau thương đầy mặt nói:
- Muốn chết, lại không chết được. Mà ngươi lại còn trẻ! Lão phu tiễn ngươi!
Nói rồi ông ấy run rẩy vươn hai tay ra.
Thần sắc Lâm Nhất ngẩn ra, hỏi vội:
- Lão bá, ngài có ý gì vậy?
Lão giả nhìn chăm chú vào Lâm Nhất, than thở một tiếng, lắc đầu không nói.
Đáy lòng Lâm Nhất trầm xuống, nhìn bên ngoài yên lặng chắp tay.
Ra khỏi lồng sắt, Lâm Nhất liền bị hai tên lính túm lấy, xuyên qua con đường ngầm dưới đất đi tới một gian phòng khác.
Trong gian phòng này có mười mấy tên lính đứng thẳng dựa vào tường, mỗi người đều cao lớn thô kệch, so với mấy người trước đó kéo Lâm Nhất đi thì càng thêm bưu hãn, còn thêm mấy phần sát khí.
Trong phòng còn có một người đang ngồi, là một tù phạm hai tay mang xiềng xích. Người này khoảng hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt tái nhợt, dưới cằm mọc râu dài, một thân phong độ của người trí thức. Chỉ là, vẻ mặt tịch mịch như chết, hai mắt mờ mịt.
Lâm Nhất bị đẩy tới một bên băng ghế của tù phạm kia, trong tiếng quở mắng của mọi người mà ngồi xuống.
Cẩn thận đẩy ghế ra rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, trên mông truyền tới sự nóng bỏng mơ hồ. Lâm Nhất nhe răng nở nụ cười, chỉ là trong hai mắt không có chút ý cười nào cả. Mặc dù chưa vận công chữa thương, sau khi ngủ một đêm, linh lực trong cơ thể tự vận chuyển, tổn thương phía sau lưng cũng đã tốt hơn nửa rồi. Nhưng nhất thời đau đớn khó tránh khỏi, coi như là hắn tự làm tự chịu.
Bỗng nhiên, thần sắc của Lâm Nhất khẽ động, trong thần thức, phía trên địa lao có một bóng người quen thuộc bước chân hốt hoảng đang đi tới đại viện thiên lao. Gã ta tới đây làm gì? Chẳng lẽ... thì ra là thế...