Vô Tiên

Chương 323: Thiên lao (2)




...

Không biết đã qua được bao lâu, két, ầm, đại môn của địa lao mở ra, hai tên lính che mũi đi tới. Một người đè nặng tiếng nói, giọng nói mang theo sự sốt ruột, hô:

- Tội phạm Lâm Nhất, ra quan phủ thẩm vấn!

Lâm Nhất bị hai người lôi ra từ trong lồng sắt, vẫn chưa rời khỏi lòng đất mà là bị đưa tới trong địa lao cách đó không xa, tới trong một gian phòng nằm ở hành lang.

Gian phòng này đào đất mà thành, trong phòng lại bày các loại hình cụ, một cái chậu than đã cháy sạch đang rực lên hừng hực, bên trong còn có mấy thanh sắt thẻ cắm trong đó. Sau án kiện có một người trung niên dáng vẻ như quan văn đang ngồi. Ở một bên còn có năm sáu tráng hán, đô úy Lam Bình kia cũng có mặt, đứng đó ôm cánh tay, ánh mắt lạnh lùng.

Hai tên lính kéo Lâm Nhất vứt trên đất trống, hắn mang theo xiềng xích mấy chục cân, dưới chân chuếnh choáng lảo đảo một bước, ngã nhào xuống đất.

Tên quan văn kia cũng không thèm nhìn người phía dưới, trong tay cầm một cái đường mộc, bộp một tiếng, đường mộc đập lên bàn. Bề ngoài nhìn chòng chọc vào hồ sơ vụ án trên tay, cũng không ngẩng đầu lên, hơi khàn giọng nói:

- Nghi phạm Lâm Nhất, nhanh chóng nói hộ tịch tuổi tác, nhà có những người nào, tại sao lại hủy thuyền giết người trong kinh thành... nói từng chuyện một, miễn cho việc chịu khổ da thịt.

- Ngươi là người phương nào? Tại sao lại kết luận tại hạ chính là người hành hung, ngươi có nhân chứng vật chứng sao?

Lâm Nhất xoay người ngồi dậy trên mặt đất, hắn nhìn chằm chằm tên trung niên kia lên tiếng hỏi ngược lại.

Người nọ hừ lạnh một tiếng, nhấc cái đầu gầy nhom lên, một đôi mắt vô thần nhìn thoáng qua phía dưới, đường mộc trong tay lại vỗ lên bàn. hữu khí vô lực trách mắng:

- Chỉ là một thảo dân gặp quan không quỳ, mở miệng chống đối, rít gào công đường, vả miệng mười cái, răn đe!

Vài tên lính cùng hô lên đồng ý, tiến lên giữ Lâm Nhất.

Lam Bình nhặt dưới đất lên một tấm ván gỗ loang lổ vết máu, đi tới trước mặt Lâm Nhất. Trong con ngươi của y lóe lên hung quang cười gằn, nặng nề quạt tấm ván gỗ xuống. Vả miệng dùng ván gỗ, tội phạm tầm thường nếu làm vậy thì ít nhất sẽ đánh gãy mấy cái răng.

Lâm Nhất nhướng mày, thân thể nhẹ nhàng nhoáng lên. Mấy tên tráng hán đang giữ hắn chỉ cảm thấy có một nguồn sức mạnh đẩy tới đứng không vững, buông tay liền ngã ra bên ngoài, thẳng tắp đập lên vách tường, chỉ có thể ai u một tiếng ngã nhào trên đất.

Tấm ván gỗ trong tay Lam Bình mang theo tiếng gió rít, khó khăn lắm mới lướt qua chóp mũi. Tay dùng mười phần sức lực để đánh ra nhưng lại hụt khiến thần sắc y ngẩn ra.

- Ngươi dám chống cự hành hình?

Nhìn mấy tên thủ hạ bị đánh bay ra ngoài, Lam Bình giận dữ. Trong lòng biết người trẻ tuổi trước mắt võ công không kém, nhưng người này trên người đã đang mang hơn mười cân khóa sắt mà còn có thể bay lên trời được sao?

Tên quan văn kia cũng sững sờ, không ngờ tới trọng phạm vào thiên lao còn dám mạo phạm quan uy của mình, tức giận tới mức vỗ đường mộc lên bàn, run rẩy chòm râu lưa thưa hét lớn:

- Kẻ tù tội lớn mật dám bất chấp vương pháp, đánh hai mươi trọng bản cho ta!

Con ngươi của Lâm Nhất hơi co lại, nhìn tên quan văn và Lam Bình, hắn cười lạnh lắc đầu mang theo hàn ý nói:

- Vị đại nhân này, nếu không dám nói tục danh ra thì ta cũng đã nhớ kỹ mặt ngươi rồi. Dám đánh ta một cái, ta sẽ cắt một chi của ngươi, dám đánh ta hai mươi đại bản, ngươi cứ chuẩn bị hậu sự đi! Lam Bình ngươi cũng nghe cho kỹ, nỗi nhục ngày hôm nay, ta niệm tình ngươi đi lính làm người hầu nên cũng không trách ngươi. Nếu như còn không biết phân biệt phải trái, nợ cũ nợ mới cùng tính một lượt, ta tất sẽ lấy mạng của ngươi!

Tên quan văn kia dưới cái nhìn lạnh lẽo của Lâm Nhất nhất thời cảm thấy hàn ý xâm thể, trong lòng kinh hoàng, dưới chân mềm nhũn suýt chút nữa đã ngã từ trên ghế xuống.

Lam Bình cũng hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt người trẻ tuổi này thản nhiên, ngôn ngữ bừa bãi lại có chứa sát ý lạnh lùng khiến trong lòng y cũng run sợ một hồi. Mấy tráng hán kia bò từ dưới đất dậy, trong lúc còn ngạc nhiên chỉ lo nhìn hai vị đại nhân, không dám lên tiếng.

Quan văn hoài nghi một lúc lâu, một đôi tròng mắt vô thần nhanh chóng quay ngược vài vòng. Gã ngồi vững vàng trên ghế, lúc này mới thẹn quá hóa giận, vỗ đường mộc, khàn giọng quát lên:

- Bản quan là Hình bộ Trần thị lang, phụng Hoàng mệnh ban sai, cho dù đánh ngươi thì thế nào? Ngươi đã là người sắp chết, cũng chỉ nhanh mồm mau miệng mà thôi! Đánh nghiêm khắc cho ta, xem kẻ tù tội này còn dám càn rỡ như thế nữa hay không!

Lam Bình cũng chợt tỉnh lại, mặt mang xấu hổ và giận dữ, không ngờ mình còn không can đảm bằng một tên quan văn, bị nói mấy câu đã hù dọa được. Còn nhớ y ở trong thiên lao, đám hung ngoan thô bạo nào mà chưa từng gặp?

Vứt tấm ván gỗ trong tay đi, Lam Bình nhặt mộc côn dọc hai bên tường tới, tàn bạo nói:

- Đánh ngã người này cho ta, một tên tử tù cũng dám càn rỡ, cho dù ta đánh chết ngươi cũng không có ai dám tham dự vào!