Lâm Nhất vừa về tới kinh thành thì sắc trời đã tối. Hắn bỏ Bích Vân sa, dùng khinh công đi về phía trước, vì vậy trên đường trì hoãn không ít thời gian. Linh lực không dễ có, khôi phục cũng cực kỳ chậm. Một nguyên do khác, Lâm Nhất thầm muốn một mình đi dưới mưa, bồi hồi thêm chút.
Trở lại trước Tứ Bình quán, trước cửa ngoài ý muốn nhìn thấy vài tên lính tay cầm khí giới, làm cho Lâm Nhất âm thầm lưu ý. Đợi khi hắn muốn đi vào Tứ Bình quán, tên lính lại ngăn lại hỏi han. Đợi sau khi thể hiện rõ thân phận, thần sắc của mấy tên lính cổ quái phất tay một cái, ý bảo người có thể đi vào.
Lâm Nhất đi tới tiểu viện mà Thiên Long phái ở, lần nữa dừng bước.
Khoảng một hai trăm tên lính mặc khôi giáp sáng rỡ đã vây kín viện. Chưa tới gần đã có tên lính cầm khí giới ngăn cản. Trong lòng Lâm Nhất suy đoán, thần sắc vẫn không thay đổi, hỏi:
- Ta đang ở đây, tại sao chư vị lại ngăn cản?
Một tên quan sai dáng vẻ đầu lĩnh đi ra khỏi đoàn người, người mặc áo giáp, râu quai nón, tướng mạo uy vũ, trầm giọng quát:
- Ta là người của Binh Mã ty hộ vệ hoàng thành, nếu ngươi đang ở đây xin hãy xưng tên ra.
Nhìn qua mọi người khí thế hung hăng, Lâm Nhất nói:
- Ta là đệ tử Lâm Nhất của Thiên Long phái.
Ai ngờ lời hắn còn chưa nói xong, binh lính bốn phía xoạt một tiếng, xông tới.
Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích. Hắn nhìn chằm chằm tên quan sai kia, hỏi:
- Vì sao lại làm như vậy?
- Chậm đã!
Quan sai chưa kịp lên tiếng, trong viện truyền đến tiếng gào to, sau đó tiếng bước chân ùn ùn kéo đến, là mọi người của Thiên Long phái với thần sắc công phẫn kéo ra. Người cầm đầu chính là Mạnh Sơn, sắc mặt y khó coi.
Một tên lính mới tiến vào điểm danh muốn tìm Lâm Nhất nhưng không có kết quả, lại vây cả Thiên Long phái lại. Lâm Nhất đến cùng đã gây ra tai vạ gì không ai biết được, còn mọi người trong Thiên Long phái vô cớ gặp khốn cảnh, sớm đã sinh ra một bụng tức giận.
Phía sau Mạnh Sơn còn có đám Chân Nguyên Tử đi theo. Mấy ngày không thấy tung tích đám này, bây giờ lại hiện thân toàn bộ. Đánh giá mọi người mới tới, Lâm Nhất tiến lên một bước, nói:
- Lâm Nhất bái kiến trưởng lão, bái kiến chư vị đồng môn.
Mặt Mạnh Sơn âm trầm, ánh mắt đảo qua người Lâm Nhất, ngược lại mang theo sắc mặt giận dữ nói với tên râu quai nón, nói:
- Các người vô cớ vây chỗ ở của ta, bây giờ lại ngăn cản không cho đệ tử ta đi vào, xin chư vị quan sai nói rõ!
Tên râu quai nón quan sát trên dưới Mạnh Sơn một cái, chắp tay lại không hề có kính ý mà mang tư thế công sự, lạnh giọng nói:
- Tối hôm qua dưới chân hoàng thành, trên Thương Thủy thành nam, hơn mười cái thuyền hoa bị hủy, thương tổn không tính tới, bên bờ có người làm chứng, một nam tử tên là Lâm Nhất trong Tứ Bình quán xế chiều hôm qua cứu được một tên tú tài nhảy sông, lại đồng ý giúp một nữ tử trên thuyền hoa. Bây giờ, nữ tử đó không rõ tung tích, chạng vạng khoái mã báo lại, lúc binh mã ty ta truy nã tên thư sinh kia ở phía tây kinh thành cách trăm dặm, toàn bộ hộ vệ đã bị giết, tên thư sinh đi đâu thì không rõ. Việc này đã kinh động đến triều đình, hoàng thượng mặt rồng tức giận muốn bọn ta phải truy nã người cầm đầu tội ác, xử phạt mức cao nhất theo pháp luật. Lúc này, Lâm Nhất đã ở đây, bọn ta muốn tập nã người này quy án. Mong các người đừng gây rasai lầm.
Các đệ tử Thiên Long phái vù vù nhao lên, ánh mắt không rời Lâm Nhất chút nào, mỗi người đều nổi lên lòng hiếu kỳ.
Mộc Thanh Nhi cùng Từ Sư Thư mở to hai mắt nhìn, trên mặt mang theo sự kính phục.
Tay Chân Nguyên Tử vuốt râu rài như có điều suy nghĩ nhìn Lâm Nhất vẻ mặt lạnh nhạt, hơi ngẩng đầu lên.
- Yên lặng!
Mạnh Sơn hét lớn một tiếng, mọi người im lặng. Vẻ mặt y nghiêm túc, ánh mắt xẹt qua mọi người, rơi vào trên người Lâm Nhất, trầm giọng hỏi:
- Lâm Nhất, ngươi nói thật đi, việc này có liên quan tới ngươi hay không?
Lâm Nhất tùy ý lắc đầu, tà nghễ nhìn tên quai sai râu quai nón, hắn lạnh giọng đáp:
- Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do? Hôm qua ta vô tình gặp một thư sinh nhảy sông nên cứu hắn ta lên bờ. Việc này không phải giả, ta có thể bình thủy tương phùng với người nọ, trong lúc suy nghĩ hồ đồ liền mở miệng khuyên giải an ủi, cũng chỉ là kế tạm thời, chỉ làm cho người này bỏ qua suy nghĩ phí hoài bản thân mình. Có thể cứu người lại cứu ra một mầm tai họa! Xin hỏi vị đại nhân này, ta không oán không cừu với thuyền tranh kia, vì sao lại phải giết người hủy thuyền chứ? Nếu như ta là đầu đảng tội ác, vậy xin hỏi nhân chứng đâu? Có vật chứng không?
- Đúng vậy! Lấy nhân chứng vật chứng ra!
- Dựa vào cái gì mà bắt người?
- Nếu không có sợ rằng sẽ oan uổng người tốt!
Mọi người của Thiên Long phái nhao nhao kêu lên, vô luận như thế nào, Lâm Nhất là người của Thiên Long phái, khiến người ta tới tận cửa gây rối như thế, trên mặt của những đệ tử này cũng không nhịn được.
Nhìn thấy làm cho tình cảm của quần chúng kích động, quan sai râu quai nón đương nhiên hất cằm lên, mắt lạnh nhìn mọi người của Thiên Long phái, lên mặt nạt người:
- Chẳng lẽ các ngươi muốn tạo phản sao? Bản quan tập nã phạm nhân, ai dám ngăn cản? Đừng quên, nơi này là dưới chân thiên tử. Ta không quản là cao nhân giang hồ gì, là long, ngươi cũng phải để ta cuộn lại, là hổ, ngươi cũng phải đàng hoàng nằm đó. Cần biết điển luật của Đại Thương có tội liên đới, các ngươi cũng không phải là không biết, trước khi án này chấm dứt, người nào cũng không thể rời kinh thành nửa bước.
Quan sai râu quai nón tay đè chuôi đao, hai mắt trợn tròn, hung hãn, hung tợn nhìn mọi người của Thiên Long phái. Một nhóm lớn binh lính thì đao thương giơ lên, nhìn chằm chằm.
Sắc mặt Mạnh Sơn tái nhợt, từ khi nào có người dám làm càn trước mặt y như vậy! Song quyền bóp chặt vang rắc một tiếng, nhưng cũng chỉ có thể cố nén tức giận.
Nhìn thấy các đệ tử phía sau cũng lấy trường kiếm ra, Mạnh Sơn chậm rãi giơ cánh tay phải lên, ra hiệu cho mọi người của Thiên Long phái đừng kích động. Y bỗng cười ha hả, tiếng cười làm người ta lạnh cả người, quanh thân khí thế bức người.