Vô Tiên

Chương 319: Xưa nay như mây (2)




Vẻ mặt của Tô Tuyết Vân hàm xúc nhưng giọng nói lại bình thản.

Hàm Sinh không hiểu nhìn Lâm Nhất, hỏi:

- Lâm huynh đệ, chuyện này...

Lâm Nhất âm thầm khẽ kêu một cái, tiến lên một bước nói:

-Vân nhi nói không sai! Tại hạ may mắn cứu được Hàm huynh, dưới cơ duyên xảo hợp, tìm được Vân nhi... Muội tử!

Hàm Sinh lắc đầu, khó có thể tin nhìn Lâm Nhất cùng Tô Tuyết Vân.

Không để ý tới nghi vấn của đối phương, tiếp đó Lâm Nhất trầm giọng hỏi:

- Bây giờ, ta có một chuyện cần nhờ, không biết Hàm huynh có thể nhận không?

- Chuyện gì cần nhờ, đều sẽ tòng mệnh!

Hàm Sinh vội vàng gật đầu nói.

Lâm Nhất ném ngân lượng vơ vét được từ đám lính ra, nói:

- Đây có trăm lượng bạc, để lại dùng dọc đường. Nếu không đủ, chỗ Vân nhi vẫn còn.

Hàm Sinh nhận bạc, như rơi vào sương mù nhìn Lâm Nhất.

Lâm Nhất nghiêm nghị nói:

- Ta muốn ngươi đưa Vân Nhi về nhà, lần này đi xa năm nghìn dặm ngươi có dám đi không?

Hàm Sinh mở to hai mắt nhìn, kinh hô một tiếng:

- Xa như vậy sao!

- Nếu như không được thì sớm nói rõ.

Sắc mặt Lâm Nhất lạnh lẽo.

- Ta đồng ý, ta nhất định sẽ hộ tống Tô cô nương trở về!

Trong lòng Hàm Sinh giật mình một cái, vội vàng nói một tiếng. Nghìn dặm tiễn giai nhân, cũng coi như một đoạn giai thoại, không phải sao?

Sắc mặt Lâm Nhất hòa hoãn, nói:

- Cứ coi như trả ân cứu mạng của ta cũng được, hay là tình cảm của ngươi với Vân nhi cũng thế, mong Hàm huynh sẽ giữ lời hứa. Nếu ngươi tâm thành sở trí, động cảm thương thiên, tin rằng chuyến này không uổng! Nếu cơ duyên chưa đến, cũng là do thiên mệnh. Nói chung, ngươi không được như nguyện thì dừng tay, không được mượn cớ áp chế, không được sinh lòng ác ý. Nếu không... ta sẽ không tha cho ngươi!

Tô Tuyết Vân ở một bên thần sắc vắng lặng, im lặng không lên tiếng.

- Hàm Sinh ta lấy tính mệnh để thề, tất sẽ đưa Tô cô nương bình yên trở về. Nếu vi phạm lời thề này, Hàm Sinh ta sẽ đuối nước mà chết!

Hàm Sinh vội vàng vỗ ngực, lời thề son sắt.

Lâm Nhất nhướng mày, Hàm Sinh này cũng thật là thích nước, chỉ có điều cũng là bất đắc dĩ, cũng may Tô Tuyết Vân có thứ để tự vệ rồi. Có người hộ tống dọc đường cũng đỡ được nhiều bất tiện khi một cô gái đi trên đường.

Tô Tuyết Vân trịnh trọng thi lễ với Hàm Sinh, nói:

- Làm phiền Hàm công tử rồi.

Hàm Sinh cũng vui vẻ ra mặt, khoát tay lia lịa, cảnh xuân đầy mặt nói:

- Sao Tô cô nương lại nói ra lời này, đây là bổn phận của tiểu sinh, cô và ta không nên đa lễ, như vậy chẳng phải coi thường tiểu sinh ư.

- Đi xa khá tốn thời gian, ngươi sẽ nói thế nào với người trong nhà ngươi?

Mày ngài của Tô Tuyết Vân hơi cau lại, lên tiếng hỏi.

Hàm Sinh thần thanh khí sảng, ung dung cười nói:

- Chuyện đó không ngại, trên đường viết phong thư cho người ta gửi về, nói tiểu sinh đi du học vậy.

Lâm Nhất giao cây dù cho Tô Tuyết Vân, nhìn Hàm Sinh cẩn thận đỡ nàng vào xe mới chia tay hai người.

- Lâm huynh!

Màn xe cuộn lên, lộ ra khuôn mặt tú lệ làm người ta khó quên.

Lâm Nhất lẳng lặng đứng ở trong mưa phùn, yên lặng nhìn Tô Tuyết Vân.

- Lai như xuân mộng kỷ thời đa, khứ tự triều vân vô mịch xử*... lần này Lâm huynh đi chân trời chỉ một mình, cần bảo trọng nhiều!

* Hoa phi hoa – Bạch Cư Dị

Dịch thơ:

Đến như thoáng mộng xuân thì

Rồi như mây sớm lại đi phương nào?

Tô Tuyết Vân chưa nói xong, đôi mắt sáng đã buồn bã, trên má như ngọc lệ chút như châu. Tựa như đau thương đã ức chế thật lâu, lúc này mới phát ra.

Móng ngựa lọc cọc, bánh xe lăn nhanh. Giai nhân như mộng, từ từ xa dần!

Nhìn xe ngựa đi càng lúc càng xa trong mưa gió, lúc này, Lâm Nhất đột nhiên cũng muốn hòa vào trong mưa.

Thu hồi linh lực, đưa người vào trong mưa mù, nước mưa chậm rãi làm ướt khuôn mặt. Cảm giác nhè nhẹ mát lướt qua khóe môi, không biết có phải mùi vị của nước mắt hay không.

Mười bảy năm qua, chưa từng cảm nhận được, đáy lòng Lâm Nhất tràn ngập, đi không được, rồi lại xúc động như có như không, sầu bi nhàn nhạt như mưa xuân hóa thành thiên ti vạn lũ, cuốn đi theo gió.

Quay đầu lại nhìn về nơi xa, nơi sơn lĩnh tình cảnh bi thảm, Lâm Nhất chậm rãi xoay người rời đi. Người đang trong mưa, phía sau có một tiếng thở dài khó có thể tiêu tan, tựa như vẫn yếu ớt vọng về.