Vô Tiên

Chương 318: Xưa nay như mây (1)




Lâm Nhất chậm rãi đi vào đạo quan, nhìn thấy đống lửa đã tắt, giai nhân duyên dáng yêu kiều ở một bên, thu thủy như đầm.

- Lâm huynh!

Mặt Tô Tuyết Vân sạch như ngọc, mái tóc như mây, thần sắc tĩnh mịch.

Nhìn thấy Tô Tuyết Vân một đêm chưa ngủ, khí sắc cũng không tệ lắm, Lâm Nhất hơi yên lòng một chút.

Cũng không phải người nào cũng có thể tu hành, bởi vì Tô Tuyết Vân đã được linh khí tắm qua, thể chất đã hơi đổi mới, hơn người bình thường. Về sau nếu nàng không có chuyện gì ngoài ý muốn có thể bách bệnh bất xâm. Đối với chuyện này, Lâm Nhất vẫn chưa nhắc tới.

Lật bàn tay một cái, năm miếng ngọc bội xuất hiện ở trong tay. Lâm Nhất lấy một miếng trong đó nhẹ giọng nói:

- Miếng ngọc bội này tặng cho cô đeo tùy thân, lúc khẩn yếu có khả năng bảo toàn tính mạng.

Tô Tuyết Vân đi tới trước mặt Lâm Nhất, vươn ngón tay như nhánh hành ngọc, nhẹ nhàng nhặt lên ngọc bội trong tay Lâm Nhất.

Ngón tay của nàng vô ý lướt qua lòng bàn tay của Lâm Nhất, khẽ run lên. Bàn tay của Lâm Nhất cũng khẽ động một cái.

Hàm răng của Tô Tuyết Vân khẽ cắn, vuốt tay khẽ nâng, một đôi thu thủy nổi lên rung động nhàn nhạt. Lâm Nhất cảm nhận được một phần tình cảm ấm áp trong đôi mắt sáng, cúi đầu không nói. Lúc này, hắn có thể nghe được một tiếng thở dài sâu trong đáy lòng của Tô Tuyết Vân.

Tô Tuyết Vân cầm ngọc bội trắng ngậm huyền, nhẹ nhàng vuốt ve, trong ánh mắt lướt qua sự ôn nhu động lòng người. Suy tư thêm chút, nàng cởi một sợi tơ trên tay xuống, xuyên qua ngọc bội.

Sau đó, tay Tô Tuyết Vân nâng ngọc bội, có chút mong đợi nhìn chăm chú vào Lâm Nhất. Nhìn thấy người sau còn không nói gì, nàng chậm rãi giơ cánh tay ngọc lên đeo ngọc bội trước ngực, sau đó lẩm bẩm:

- Vật của Lâm huynh, Vân nhi vĩnh viễn không để rời khỏi người.

Lâm Nhất khẽ gật đầu một cái, nói:

- Ở đây còn có bốn miếng ngọc bội nữa, có công dụng dưỡng sinh, người phàm đeo vào có thể an tâm dưỡng thần. Cô giữ lại một miếng, còn lại thì đưa cho Tô tiên sinh cùng thúc phụ và thím của ta.

Tô Tuyết Vân nhẹ dạ một tiếng, nhận ngọc bội trong tay Lâm Nhất.

Lâm Nhất lại lấy ra một cái hộp gỗ tinh xảo, nói:

- Hộp gỗ này là lúc ta tới kinh thành mua.

Hắn nói rồi mở hộp gỗ ra, bên trong vừa vặn để hai cái sáp cầu. Hắn chỉ vào sáp cầu giải thích:

- Đây là hai quả phích lịch đạn, bóp nát sáp ở bên ngoài rồi ngay lập tức ném ra là được, uy lực rất lớn, để lại cho cô phòng thân. Ngọc bội có thể bảo đảm cô không bị làm sao, phích lịch đạn này có thể có tác dụng làm lui địch! Đừng để người ngoài biết.

Tô Tuyết Vân lại nhẹ dạ một tiếng, nhận lấy hộp gỗ.

Trên tay Lâm Nhất lại có thêm một cái bọc, nói:

- Trong này có mấy trăm lượng vàng bạc, để cô dùng làm lộ phí, Bên trong còn có một miếng dạ minh châu, không phải là phàm vật, trong đêm đen rất tiện dụng. Ngoài ra bên trong còn có một phong thư, có địa chỉ một vài hảo hữu của ta, để lại phòng khi bất ngờ. Đợi cô tới Thái Bình trấn có thể tìm Thái Bình tiêu cục, nhắc tới ta, bọn họ sẽ đưa cô về nhà.

Thần sắc của Tô Tuyết Vân chần chờ chút, vẫn nhẹ dạ một tiếng.

Cái bao không nhẹ, Lâm Phong không tiện đưa tới, muốn mở miệng nói chuyện, lại nhất thời không biết nói cái gì.

- Lâm huynh, còn có lời muốn nói sao?

Ánh mắt của Tô Tuyết Vân lóe lên.

Đối mặt với nữ tử thông tuệ cơ trí như thế, nói cái gì cũng đều dư thừa. Lâm Nhất trầm mặc.

- Lâm huynh, đây là Vân nhi cho huynh.

Tô Tuyết Vân đưa bọc đồ của mình đã thu thập xong tới trước mặt Lâm Nhất.

Thần sắc ngẩn ra, Lâm Nhất không giải thích nổi, nói:

- Tô cô nương, cái này...

Tô Tuyết Vân vuốt tay, ánh mắt là ý thương cảm nói:

- Còn gọi ta là Tô cô nương? Ta là Vân nhi, ngọc tiêu này chính là vật tùy thân quan trọng nhất của ta. Ngọc bội bán nguyệt này tuy là vật gia truyền, nhưng cũng là nhân chứng Vân nhi gặp mặt Lâm huynh.

Lâm Nhất chậm rãi tiếp nhận ngọc tiêu và ngọc bội trong tay Tô Tuyết Vân, hồi lâu sau mới lên tiếng:

- Đa tạ Vân nhi! Thay ta vấn an người nhà.

Tô Tuyết Vân cũng nhìn Lâm Nhất thật lâu, tựa như muốn ghi tạc người trước mặt vào sâu trong lòng mình vậy, sắc mặt nàng nở nụ cười hớn hở, xoay người lại kéo bọc đồ của mình đi ra ngoài cửa.

Bên ngoài mưa vẫn chưa tạnh, Lâm Nhất lấy cây dù ra đi sóng vai với Tô Tuyết Vân.

Hai người men theo sơn đạo chậm rãi đi xuống dưới núi.

Sơn lâm xanh tươi, mưa bụi mông lung. Khắp núi chỗ, đỏ, trắng, vàng, phấn, đủ mọi màu sắc, muôn hồng nghìn tía, mùi thơm thoang thoảng. Cho dù là dưới chân cũng hơi điểm chút hoa kính thông u. Tựa như hai người đặt mình trong tranh, rong chơi trong núi có nước chảy, kiều diễm phong tình, đã có chút không che được nỗi buồn ly biệt nhàn nhạt.

Đi hồi lâu, hai người mới đến chân núi, quay đầu lại nhìn lên sơn lâm vụ khí mịt mờ, sắc mặt của Tô Tuyết Vân hơi đỏ lên, mắt đẹp đánh giá Lâm Nhất ở bên người, nói:

- Đồng hành với Lâm huynh, Vân nhi thật là may mắn.

Mùi thơm ngát ngàn nhạt quanh quẩn, mưa xuân như khói, mưa xuân như mây, mưa xuân như gió, như mộng...

Lâm Nhất cầm dù cứng lại, chậm rãi dừng bước, một mình buồn vô cớ không nói.

Phía trước cách đó không xa, Hàm Sinh coi chừng xe ngựa, từ xa đã nhìn thấy hai người. Gã mang theo khuôn mặt kinh hỉ liên tục không ngừng chạy chầm chậm qua.

- Như Yên cô nương có việc gì không? Trong lòng tiểu sinh vẫn luôn lo lắng không yên đó!

Dưới chân Hàm Sinh bước ra, cách thật xa đã chắp tay thi lễ.

Thần sắc Tô Tuyết Vân bình tĩnh, đợi Hàm Sinh tới trước mặt thì mới nhẹ thi lễ, đạm thanh nói:

- Đa tạ Hàm công tử bận tâm, ta tên là Tô Tuyết Vân. Như Yên ngày xưa, hiện tại như mây.

Nụ cười của Hàm Sinh cứng trên mặt, kinh ngạc nhìn hai người trước mắt.

- Hàm công tử không cần kinh ngạc, ta là nghĩa muội của Lâm huynh. Lâm huynh được gia phụ phó thác tìm tới, bây giờ ta muốn đoàn tụ với gia phụ.