Vô Tiên

Chương 317: Đuổi bắt (2)




Đối diện với đám lính đuổi tới này, thần sắc của Lâm Nhất không thay đổi, cao giọng nói:

- Các vị mời tự nhiên, không tiễn.

Lập tức, tên trung niên nghe vậy ngẩn ra, nhìn thủ hạ chung quanh bốn phía một lượt, xác nhận là không nghe lầm thì cười lạnh. Còn những tên binh lính kia cũng lơ đễnh giễu cợt, có chút hăng hái đánh giá tên thanh niên chẳng qua mới mười bảy, mười tám tuổi này. Một đường đuổi tới đây, nhân mã đều có chút mệt mỏi, nhìn tiểu tử ngốc này để cười nhạo cũng coi như là góp vui đỡ mệt.

- Mới vừa rồi là một tên thư sinh điên cuồng, bây giờ lại thêm tên tiểu tử mắc bệnh thần kinh điên cuồng, hừ! Ngươi nghĩ ngươi là ai? Chẳng nhẽ thuyền hoa tối qua là do ngươi hủy? Cho dù có phải là ngươi hay không, nếu đã nhảy ra đây cũng đừng mong đi được nữa! Đều dẫn đi hết cho ta!

Người trung niên cười gằn, vung cánh tay lên.

Lâm Nhất nhíu mày lại, cất giọng:

- Thuyền hoa là ta hủy, người cũng là ta cứu. Các ngươi không đi bây giờ, chỉ sợ thời gian đã chậm.

Vẻ mặt của đám lính ngẩn ra, lập tức mặt mỗi người đều tỏ ra vui mừng. Ánh mắt của tên trung niên kia phát lạnh chậm rãi rút đơn đao bên hông ra, âm u cười nói:

- Không ngờ vụ án này cứ như vậy kết thúc rồi, tiểu tử, ngươi đúng là gan dạ đấy!

- Ha ha, tóm tiểu tử này lại, xử trảm ngay lập tức. Án này chấm dứt, bọn ta cũng có thể sung sướng mấy ngày.

- Phu xe này cũng coi như đồng bọn, nhiều người cũng có thể nhiều thêm một phần tiền thưởng.

- Ha ha, đúng vậy!

Đám lính nhìn Lâm Nhất tựa như đã nhìn thấy tiền thưởng, còn có giai nhân rượu ngon nữa, trong lòng còn hồn nhiên chưa phát hiện ra sinh mạng đã đi tới cuối.

Liếc mắt xa phu ở ven đường đang run lẩy bẩy, Lâm Nhất khẽ thở dài nói:

- Ta căn bản không muốn giết người... bây giờ, các người một người cũng không đi được.

Nói xong, Lâm Phong chỉ tay một cái, một luồng chỉ phong phá không mà ra, người phu xe kia hét lên rồi ngã gục. Không đợi mọi người ngạc nhiên, hắn tự tay kéo Hàm Sinh qua, ném vào trong buồng xe.

Hàm Sinh chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, không còn tri giác nữa.

Lúc mọi người còn đang hoa cả mắt, tay phải của Lâm Nhất tỏa ra ánh sáng, một thanh trường kiếm mang theo hàn ý đáng sợ xuất hiện ngang trời.

Đám lính này thấy không ổn, lúc nhao nhao rút binh khí ra chỉ thấy hai hàng lông mày của người trẻ tuổi kia dựng thẳng, thần sắc lạnh lùng. Bước chân nhẹ bước, một bước, hai bước, người đã cách mặt đất ba thước.

Mọi người chưa kịp kinh ngạc, trường kiếm đột nhiên vẽ ra một tia sáng chói mắt như lưu tinh tốc độ lao vùn vụt, như ngân hà phần phật, nhanh chóng đánh tới. Một tiếng leng keng vang lên, binh khí trong tay mỗi người đã thành mảnh nhỏ; chợt, từng nửa thân thể bay lên, máu đỏ như sông.

Hơn mười tên lính ngay lập tức đã ngã hơn phân nửa.

Đám còn lại lúc này mới nhớ tới phải chạy thì đã chậm!

Ngựa sợ hãi hí lên, kiếm quang lướt qua, huyết nhục văng tung tóe, đầu cụt tay gãy, không ai có thể chạy nổi ba bước, mỗi người đều biến thành cô hồn trong mưa.

Tên trung niên kia dường như đổ mồ hôi như mưa, thúc ngựa muốn chạy, một luồng chỉ phong mang theo tiếng vang chói tai, là tiếng vang cuối cùng mà y nghe được trên thế giới này. Đầu của y tựa vào dưới ngựa, hai mắt hãy còn mở to hoảng sợ. Trên gáy đầy máu hòa lẫn nước mữa nhiễm đỏ con đường phía dưới.

Nhìn tử thi đầy đất, mặt Lâm Nhất trầm như nước. Hắn khẽ thở ra một hơi, lưỡng lự chút rồi lột sạch ngân lượng trên người đám binh lính. Về sau lại túm xa phu đang nằm lăn ở ven đường lên xe, cưỡi xe ngựa chạy về phía trước.

Xe ngựa đi qua sơn lĩnh trước, Lâm Nhất giải huyệt đạo cho xa phu và Hàm Sinh.

Hàm Sinh và xa phu phục hồi lại tinh thần, trong lòng suy đoán, không khỏi lo sợ bất an. Giết quan là đại họa diệt tộc, không giết quan, có thể thoát được sao? Chỉ là, hai người nhìn Lâm Nhất vẫn bình yên như tthường thì không dám suy nghĩ nhiều, cũng không dám hỏi nhiều.

Sau khi phân phó hai người một tiếng, Lâm Nhất liền một mình đi lên núi. Đợi hai người sau lưng không còn nhìn thấy bóng dáng nữa, hắn chân không chạm đất, hóa thành một bóng người nhàn nhạt, đi thẳng tới đạo quan trên đỉnh núi.