Vô Tiên

Chương 315: Có chuyện xảy ra (2)




Lâm Nhất thu hồi bốn miếng ngọc bội dưỡng sinh lại, duy chỉ để lại miếng ngọc bội chứa huyền vũ trận pháp ở trên giường. Hắn lấy trường kiếm ra chần chừ một chút vẫn cắn răng một cái, dùng khí lực của người bình thường huy kiếm chém về hướng ngọc bội.

Trường kiếm chưa kịp chém tới chỗ cách ngọc bội ba thước liền khó có thể hạ xuống. Chỉ thấy trên ngọc bội chợt tuôn ra một chùm sáng huyễn hắc, cực kỳ cứng cỏi.

Thấy thế, trên tay Lâm Nhất hơi hơi dùng sức, còn lực đạo phản kích của chùm sáng kia cũng bỗng nhiên tăng lực, vô thanh vô tức đẩy cao trường kiếm trong tay của hắn lên. Nếu tay hắn không dùng lực cầm chắc thì trường kiếm đã sớm tuột tay rồi.

Lúc này Lâm Nhất mới thu hồi trường kiếm, nở nụ cười vui mừng. Dù cho mệt mỏi nữa cũng đáng giá, không chỉ có Tô Tuyết Vân có vật phòng thân, chính là sau lần thử nghiệm này hắn đã nhận biết được thêm không ít.

Cầm ngọc bội đã trở về hình dáng ban đầu, Lâm Nhất tinh tế kiểm tra. Trận pháp trong ngọc bội có tổn hao nhẹ linh lực, vật này không cản được ba kích toàn lực của mình. Nếu như người trong giang hồ xuất thủ, ngọc bội này có thể chịu được mấy trăm đòn nặng. Như vậy là đủ rồi, một phàm nhân, trong cuộc đời khó gặp phải mấy lần đại nạn sinh tử.

Có thể làm cho Tô Tuyết Vân cũng chỉ có như thế.

Lâm Nhất dùng xong bữa trưa, một mình ở trong phòng, tay cầm linh thạch điều tức một canh giờ, linh lực cùng thần thức tiêu hao mới khôi phục được chút, người cũng có tinh thần hơn rất nhiều. Hắn không trì hoãn nữa, tay cầm cây dù đi ra khỏi cửa phòng, rời khỏi Tứ Bình quán, đi thẳng tới cửa thành.

Linh lực của Lâm Nhất tổn hao không nhỏ, muốn khôi phục hoàn toàn, không có ba đến năm ngày tĩnh tu là không thể. Chuyện này còn phải hợp thời mượn lực linh thạch mới được, mà hắn không có thời gian để trì hoãn nữa, muốn sớm kịp đưa Tô Tuyết Vân đi. Nếu không, chỗ thuyền hoa gây ra động tĩnh lớn như vậy, quan phủ sẽ không dễ dàng dừng tay.

Còn nữa, Thiên Long phái bất cứ lúc nào cũng sẽ khởi hành, vì vậy, Lâm Nhất không dám buông lỏng chút nào, chỉ có sớm đưa Tô Tuyết Vân đi thì hắn mới yên lòng.

Địa giới kinh thành Lâm Nhất không quen. Đường ở ngoài miệng, hắn hỏi liên tiếp mấy người đi đường, sau gần nửa canh giờ mới tìm được chỗ Tây Môn.

Xa xa có thể thấy được một chỗ cửa thành cao lớn, lúc thân cách đó trăm trượng, Lâm Nhất không khỏi nhíu mày, chậm rãi dừng bước.

Ở cửa thành có hai đội nhân mã chia thành hai hàng, người vào thành đi bình thường, người ra khỏi thành lại phải chịu binh lính kiểm tra. Mà ở một bên còn giam giữ mười mấy hán tử dáng vẻ giang hồ, mỗi người đều vẻ mặt không cam lòng, cãi cọ không ngớt.

Nhìn tình hình trước mắt, vẻ mặt Lâm Nhất trở nên nghiêm túc. Việc thuyền hoa quả nhiên không thể xem nhẹ, lúc này quan phủ đã chặn cửa thành lại, xác nhận có liên quan tới việc này. May là đã giết chết phụ nhân kia rồi, trong bóng đêm không ai có thể nhận biết được tướng mạo của hắn, bằng không có thể sẽ phiền phức rồi.

Hàm Sinh là một tên thư sinh không biết đã ra khỏi thành hay chưa, hiện tại đang ở nơi nào rồi? Trong lòng Lâm Nhất lo nghĩ, quay đầu liền đi. Hắn không muốn đi cửa thành để thêm phiền phức, vẫn nên tách ra cho thỏa đáng.

Đi vào một cái hẻm nhỏ, trước sau chốc lát không có ai. Lâm Nhất thu hồi cây dù lại, sau khi ẩn mình thì chuẩn bị lấy Bích Vân Sa ra, sau khi hấp háy cái mũi, nhìn tường viện trước mắt, thân thể hắn nhảy lên liền nhảy qua.

Nơi này chính là một hậu viện của tửu phường, mấy tên tiểu nhị đang lấy rượu ra từ trong hầm, mang ra bên ngoài, một đống hai mươi cái bình rượu chất lại, trong hầm còn truyền ra tiếng cười nói.

Không có bao nhiêu Thiên Thu Phức, những hầm rượu trước mắt này chắc hẳn không kém. Lâm Nhất vung tay lên, nửa trên của bình rượu biến mất. Lúc này hắn mới nhảy lên Bích Vân Sa, mang theo nụ cười giảo hoạt bay về hướng không trung.

Sắc trời mông lung mờ tối, giữa không trung thổi qua một đám mây xanh tất nhiên sẽ không làm người ta để ý. Ra khỏi kinh thành, Lâm Nhất men theo đường cái phi hành về phía trước, không quên lưu ý xe ngựa của người đi trên đường.

Một nén nhang trôi qua rất nhanh, mắt thấy sắp tới nơi sơn lĩnh mà Tô Tuyết Vân đang ở, trên không trung, Lâm Nhất lại nhíu mày bay xuống phía dưới.

...

Sau khi Hàm Sinh rời đi thì cất bạc của Lâm Nhất chi, đi xa nên mướn một cái xe ngựa, ra khỏi thành đi về hướng tây.

Mặc dù có nghi ngờ trong lòng đối với Lâm Nhất, nhưng nghĩ lại sẽ sớm được gặp lại Như Yên cô nương. Cố nhiên, Hàm Sinh không dám suy nghĩ nhiều, chỉ có thể nghe theo phân phó của đối phương vội vã ra khỏi thành. Một người thư sinh mướn xe với lý do về nhà làm cho gã có thể dễ dàng thoát được kiểm tra của binh lính ở cửa thành.

Ra khỏi thành, Hàm Sinh liền ý vị thúc giục xa phu chạy về phía trước, rất sợ bỏ qua thời cơ gặp mặt Như Yên. Xa gần thúc giục như vậy, buổi trưa qua đi, xe ngựa rốt cục đã chạy ra ngoài trăm dặm rồi.

Người đánh xe cũng bị thư sinh này bức bách tới mức trợn trắng mắt, chỉ có điều Hàm Sinh cũng là một người phóng khoáng, dứt khoát nhét một thỏi bạc vào trong lòng đối phương.

Đó là đĩnh mười lượng bạc, mặt mày xa phu rạng rỡ, cũng không còn câu oán hận nào nữa.

Hàm Sinh ngẩng đầu nhìn trời, đoán chừng cũng đã rời xa kinh thành được trăm dặm rồi, lại không biết Như Yên đang ở nơi nào, liền bảo xa phu cho ngựa đi chậm lại. Lúc này gã mới đột nhiên nghĩ tới, trước đó Lâm Nhất bảo mình đi trước, còn không cho mình dây dưa, nhưng hai bên sẽ gặp mặt ở nơi nào đây?

Chỗ trước mắt rất yên lặng, đã cách xa trăm dặm rồi. Ngây người ở chỗ này không đi đâu dường như cũng không thích hợp. Trong khoảng thời gian ngắn, Hàm Sinh cũng không có chủ ý gì, chỉ có thể vẻ mặt đau khổ ngồi trên xe, nhìn quanh trước sau, chờ đợi Như Yên đến vẫy tay với mình.

Ai ngờ không gặp được Như Yên, phía sau lại có một loạt tiếng vó ngựa truyền tới. Hàm Sinh bảo xe ngựa dừng ở ven đường, sau khi một đợt ngựa hí qua đi, những người cưỡi ngựa đó lại đảo mắt vây xe ngựa lại làm cho gã và xa phu đều kinh hãi không thôi.

Người ngồi trên lưng ngựa hông giắt khí giới, từ áo bào bị nước mưa làm ướt nhẹp có thể thấy được, là trang phục của lính trong nha môn của kinh thành. Vẻ mặt người này không lành, ánh mắt nguội lạnh làm người ta không dám nhìn thẳng.

- Ngươi là Hàm Sinh?