Nhìn mảnh ngọc nhỏ trên mặt đất, Lâm Nhất bất đắc dĩ bĩu môi. Con ngươi của hắn hơi giật giật, đuôi lông mày nhướng lên vươn tay lấy một miếng ngọc bội thứ ba tới.
Sau khi bắt thủ quyết cực nhanh, sợi linh khí bay lượn lên không trung.
Khóe miệng của Lâm Nhất nhướng lên, hai mắt tỏa ra tinh quang. Một trận pháp ngũ hành dưỡng sinh đang chậm rãi chuyển động trước mặt hắn, nhanh chóng thu nhỏ lại. Trong miệng hắn khẽ quát một tiếng:
- Đi!
Trận pháp đột nhiên bay vào ngọc bội đang huyền không, lập tức một chùm sáng thanh sắc lóe lên.
Vẫy tay, ngọc bội hoàn hảo không chút tổn hại rơi vào tay Lâm Nhất.
Trong ngọc bội lưu động linh khí, kích thích một tia khí cơ an hòa chậm rãi hòa vào tay của Lâm Nhất. Hắn nhẹ nhàng xoa ngọc bội, trong mắt là sự vui mừng. Trận pháp trong ngọc bội giống với ngọc bội nhìn thấy ở Phác Gia thôn, nhưng ngọc bội trong tay của hắn còn tốt hơn nhiều, trận pháp này tích chứa linh lực, chính là thứ trong đồ gia truyền của bà tức không có. Thứ mà họ nắm giữ chỉ là bảo vật trong phàm tục, nhưng ngọc bội do mình chế ra đã là vật phi phàm rồi.
Thần thức của Lâm Nhất đảo qua tiểu viện, không có ai tới đây quấy rầy làm hắn an tâm hơn không ít.
Tĩnh tọa điều tức làm cho tâm thần gần như bình tĩnh, Lâm Nhất lại lấy miếng ngọc bội thứ tư tới. Nếu không có trận pháp che đậy chắc chắn sẽ nghe được trong phòng hắn thỉnh thoảng truyền ra tiếng ngọc thạch vỡ vụn.
Hai canh giờ trôi qua, trán của Lâm Nhất đầy mồ hôi, sắc mặt có chút tái nhợt ngồi trên giường. Trước mặt của hắn bày năm miếng ngọc bội. Bốn phía cái giường thì đầy mảnh vụn ngọc thạch.
Không ngờ lầm thử nghiệm này lại hao phí sức mạnh tinh thần như vậy. Trong ngọc bội nho nhỏ có ẩn trận pháp, nhìn như đơn giản nhưng sau khi tự tay làm ra thì Lâm Nhất mới biết được, những thứ này đối với hắn có bao nhiêu khó khăn.
Linh lực linh động trong trận pháp có chút sai lệch thì ngọc bội sẽ không chịu nổi. Muốn dưa dấu vết linh khí vào trong ngọc bội thì càng cần phải có thần thức cường đại thao túng mới được.
Lâm Nhất dùng ngọc bội dưỡng sinh luyện tập, cho dù là trận pháp đơn giản nhất thì hắn cũng phải liên tục làm vỡ nát hai miếng ngọc bội, may ra mới thành công được một lần.
Ngọc bội dưỡng sinh đương nhiên không phải ý tưởng cuối cùng của Lâm Nhất. Hắn muốn làm một vật phòng thân cho Tô Tuyết Vân. Mà thứ mình quen thuộc chỉ có Tứ Tượng kỳ ẩn vào mấy trận pháp. Tứ tượng là thanh long, bạch hổ, chu tước cùng huyền vũ. Trận kỳ chứa trận pháp, cũng lấy thanh long bạch hổ công phạt sắc bén, uy thế của huyễn cảnh chu tước, lấy huyền vũ kết hợp với cương nhu để phòng ngự, hợp thành một bộ Tứ Tượng kỳ trận.
Lâm Nhất muốn hòa hợp trận kỳ trận pháp vào trong ngọc bội. Kết quả làm người ta xấu hổ. Hắn cũng biết mình xác thực là có ý nghĩ kỳ lạ rồi, nói cách khác, tất cả chuyện này quá sức của hắn.
Trận kỳ là do chất liệu không biết tên bách luyện mà thành, có thể dung hợp vào trong trận pháp. Còn ngọc bội chẳng qua là do tinh ngọc phàm tục chế thành, căn bản không chịu tải được khi ẩn hàm linh khí. Sau khi liên tiếp làm nát mấy miếng ngọc bội, Lâm Nhất tỉnh ngộ đúng lúc, thay đổi suy nghĩ ban đầu.
Bỏ ba kỳ khác đi, Lâm Nhất cẩn thận tỉ mỉ tính toán trận pháp phòng ngự huyền vũ kỳ. Trận pháp phòng ngự Huyền vũ kỳ cũng không phải chỉ có một mà là tầng tầng lớp lớp, hơn mười trận pháp đan vào nhau. Lúc nhàn hạ vô sự, đối với đồ án của những trận pháp này hắn lại nhớ rất rõ.
Lúc mấy tuổi dù cho không biết bùa, Lâm Nhất cũng có thể ghi lại nguyên lành, càng không nói tới bây giờ tu vi của hắn đã đến Luyện Khí trung kỳ, thần thức đã đạt tới mức đã nhìn là không quên được.
Lâm Nhất tách từng cái trong trận pháp huyền vũ ra, lựa chọn sử dụng một đồ án đơn giản nhất, sau khi tinh tế phỏng đoán liền dùng linh khí nhiều lần vẽ lên trên không trung, đợi sau khi tự nhận là thành thạo liền thử nghiệm sử dụng mười mấy thủ quyết vào trong trận pháp.
Khi trận pháp trước mặt di chuyển bị một thủ quyết thúc giục, trận pháp huyền không lại phát ra ánh sáng màu đen, lập tức lay động một cái, biến mất trong phòng. Lâm Nhất nhẹ thở một hơi, thầm nghĩ trận pháp cần có thủ quyết thúc giục, nếu tự mình thúc giục thì cần có thần thức dẫn động.
Thôi diễn trăm ngàn lần những trận pháp này cực kỳ hao tổn tâm thần, Lâm Nhất cũng không để ý tới những thứ đó. Thôi diễn và tu sửa một trận pháp cho dù là trận pháp đơn giản nhất, đệ tử Luyện Khí kỳ ít có người làm được, trừ phi là có truyền thừa sư môn.
Đạo trận pháp, tu đầy đủ thần thức để chống đỡ việc thôi diễn phức tạp. Thông thường đều là người có tu vi cao thâm, tu luyện cao hơn mới có thể phân tâm tu tập trận pháp. Như tu vi của Lâm Nhất, chỉ làm một cách máy móc, một mình cân nhắc thực sự là khó khăn.
Biện pháp của Lâm Nhất là đúng hay sai, hắn cũng không biết. Chỉ là tiếp đó có thể lần lượt thử các biện pháp khác, đổi lại thì ngọc bội lần lượt vỡ vụn.
Mỗi lần thất bại, Lâm Nhất luôn tiếp tục lần nữa thôi diễn, lần nữa phỏng đoán đúng sai. Sau khi làm hai ba chục miếng ngọc bội còn lại không được bao nhiêu, hắn mới miễn cưỡng hòa trận pháp và thủ quyết vào trong đó, lại phân ra một luồng thần thức, cấy vào trong đó.
Ngọc bội lơ lửng trên không trung, chất ngọc trắng tinh có ánh sáng nhàn nhạt màu đen hiện lên, tỏa ra vài phần thần dị.
Đối với chuyện này, Lâm Nhất chỉ hơi chép miệng, tỏ ra vui sướng. Thần thức phân ra không thu hồi lại nữa, giống như cắt bỏ một miếng thần thức ra. Nếu không, khi ngọc bội cách xa hắn, thần thức sẽ tự tiêu tán hết.
Vì vậy, Lâm Nhất chỉ có thể cắt đứt lực tâm niệm ra một luồng thần thức, hoàn toàn tích trữ ở trong ngọc bội.
Lâm Nhất không ngờ tới hắn tự cho là thần thức đủ cường đại nhưng lại không chịu nổi sự dằn vặt như thế. Nhói lên như bị kim đâm, khiến thần thức của Lâm Nhất trở nên hoảng hốt, chờ sau khi một mạch lấy linh thạch ra, thổ nạp điều tức một phen rồi sau đó cảm giác uể oải mới giảm bớt một chút.
Còn ngọc bội cũng chỉ còn lại có ba miếng, Lâm Nhất không còn lực thử nghiệm nữa. Có lòng không đủ lực, hắn không thể làm gì khác hơn là làm ba miếng còn lại thành ngọc bội dưỡng sinh.
Hơn hai canh giờ khổ cực, cuối cùng cũng có chút thu hoạch.