Phía tây kinh thành bên ngoài trăm dặm, đi về hướng một dãy núi ở hướng Vân Châu, bên cạnh một đạo quan không người có mây xanh chậm rãi hạ xuống từ bầu trời đêm.
Mây xanh tản đi lộ ra thân ảnh của Lâm Nhất và Tô Tuyết Vân.
Đạo quan trước mắt không lớn, rất rách nát, nhưng vẫn có thể che gió tránh mưa được. Bên cạnh đạo quan rộ ra một gốc cây đào, phấn hồng mơn mởn.
Lâm Nhất buông thần thức ra, trong mấy trăm dặm cũng không có người ở, nơi này rất yên lặng. Đối mặt với Tô Tuyết Vân thì không cần phải giấu giếm, tay hắn bắt quyết, một trận cuồng phong thổi qua đạo quan, bên trong ngoài mùi ẩm ướt thì không còn gì khác nữa.
Trong phòng âm u, cũng không có vật nhóm lửa. Lâm Nhất bảo Tô Tuyết Vân đợi chút, đi tìm mấy cây lương mộc đánh gãy ra rồi chất đống trong đất trống của đạo quan. Hắn điểm ngón tay một cái, đống lửa dấy lên, bên trong phòng thông suốt sáng ngời.
Đi tới bên đống lửa, Lâm Nhất nhấc áo bào lên, ngồi xuống. Nhìn thấy Tô Tuyết Vân đứng ở cửa không nhúc nhích, hắn vô cùng kinh ngạc hỏi:
- Tô cô nương?
Trên đường đi, nhìn thấy mỗi thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi của Lâm Nhất, trong lòng Tô Tuyết Vân không khỏi kinh hãi, nhưng cũng kính phục không thôi. Có lòng quan tâm, nhìn thấy bên ngoài thì cử chỉ thong dong, thần sắc đạm nhiên, khí độ xuất trần, chỉ có hai hàng lông mày cau lại, lại tựa như có tâm sự.
Tô Tuyết Vân biết Lâm Nhất không phải là người thường, trong lòng nàng có phỏng đoán nhưng nhất thời không tiện mở miệng.
Nhìn thấy Lâm Nhất muốn hỏi, Tô Tuyết Vân giơ tay lên vén một luồng tóc rối bời, thần sắc ung dung, cất bước đi tới trước mặt Lâm Nhất nghiêm túc thi lễ, tiếng nói thanh khiết:
- Ân tái tạo của Lâm huynh, Tuyết Vân khắc sâu trong lòng! Lúc trước có chỗ thất lễ cũng xin Lâm huynh thứ cho tiểu nữ tử vô tri!
Lâm Nhất không ngờ Tô Tuyết Vân lại như vậy, vội vàng đứng dậy, bất đắc dĩ cười nói:
- Ta còn cường thế với Tô cô nương nữa, như vậy coi như hòa nhau đi! Giữa cô và ta không cần phải khách sáo, mời ngồi xuống rồi nói.
Đôi mắt của Tô Tuyết Vân lóe sáng, nhẹ nhàng cười, phong tình uyển chuyển hàm xúc, ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhất, nói:
- Nếu Tuyết Vân đã theo Lâm huynh tới đây, đương nhiên không thể không về. Thật không dám dấu giếm, cho dù phải chết, Tuyết Vân cũng sẽ không làm hành động tham sống sợ chết! Hiện tại gia phụ đang ở đâu? Lý do lần này đi, mong Lâm huynh báo cho ta biết một chút.
Sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt sáng ngời như được chiếu ánh lửa, kiều diễm vô song.
Sự sinh tử bị Tô Tuyết Vân nói nhẹ nhàng như thế làm cho Lâm Nhất không ngừng thất kinh. Vừa nghĩ tới chuyện lúc chuẩn bị chạy đi nàng cầm kéo, tựa như sớm đã có chuẩn bị, có thể thấy được lời này nàng nói là thật. Nếu không có phen xảo ngộ này, cô gái trước mắt chưa chắc sẽ không đi lên tuyệt lộ.
Cử chỉ Tô Tuyết Vân có độ, lâm nguy cũng không sợ, nhưng có quyết đoán, hành sự lưu loát, làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
Một nữ tử như vậy rơi vào bụi mù lại giữ mình trong sạch, hy sinh vì nghĩa mà không tự dơ, gặp nguy còn suy nghĩ vì người khác, Tô Tuyết Vân này cũng có thể tính là một cô gái danh kỳ.
Lâm Nhất ngầm tán thưởng, hai người ngồi bên đống lửa, bắt đầu nói chuyện.
Nhiều năm trước, Tô tiên sinh bị triều đình đày đi biên cương, người nhà cũng bị liên lụy. Tô phu nhân bi phẫn, thêm nữa cơ thể yếu ớt nhiều bệnh, không lâu sau liền qua đời, bỏ lại một mình Tô Tuyết Vân cô đơn trên đời.
Vốn tưởng rằng tội của Tô tiên sinh không liên lụy tới người nhà, nhưng vẫn có người muốn bỏ đá xuống giếng. Người nhà của Tô Tuyết Vân cũng bị hại không còn ai, nàng cũng bị đưa vào kỹ phường.
Từ khi trong nhà gặp phải đại nạn lại không còn tin tức của cha, Tô Tuyết Vân chỉ là một cô gái yếu đuối, chỉ có thể ở trên thuyền hoa đau khổ giãy dụa. Nhiều lần nàng đã muốn tìm tới cái chết nhưng lại nghĩ tới chỉ còn lại mình cha một mình bi thương không chỗ nào nương tựa, chỉ có thể gắng gượng, sống một ngày bằng một năm. Cũng may Tô cô nương tướng mạo lãnh diễm, tài nghệ xuất chúng, được không ít đám con nhà giàu tán dương.
Chỉ là Tô Tuyết Vân giữ mình trong sạch, tú bà thuyền hoa lại không quan tâm, thầm nghĩ ra giá, kiếm thêm chút bạc trên người nàng mà thôi.
Còn Hàm Sinh đi theo bạn bè gặp Tô Tuyết Vân trên thuyền hoa một lần liền như gặp được tiên tử, từ đó về sau thần hồn điên đảo, si tình không thay đổi.
Có thể tìm nhà tốt gả ra ngoài đương nhiên là một trong những tâm nguyện lớn của nữ tử. Còn Tô Tuyết Vân hơi có hảo cảm với Hàm Sinh, chỉ là còn chưa tới mức giao phó suốt đời. Nàng cũng hiểu rõ, một thư sinh muốn chuộc mình ra khó hơn lên trời, sợ vì vậy mà làm liên lụy tới đối phương nên càng lãnh đạm với bên ngoài hơn.
Chuyện Hàm Sinh nhảy sông, tuy Tô Tuyết Vân biết được nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, chỉ có thể cảm thán nhân thế thay đổi liên tục, vận mệnh lắt léo.
Còn Lâm Nhất vì lòng trắc ẩn trong nhất thời, cứu Hàm Sinh, lại trời xui đất khiến gặp được Tô Tuyết Vân, đúng là may mắn.
Tô Tuyết Vân cũng biết nguyên do mà Lâm Nhất đến kinh thành, nghe được đối phương muốn đi xa ngoài hải ngoại, trong mắt nàng lướt qua một tia buồn lo vô cớ.
- Lâm huynh, huynh là tiên nhân sao?
Tô Tuyết Vân lo lắng dần, nét mặt thay đổi liên tục. Người trẻ tuổi trước mắt lại là huynh đệ kết nghĩa với cha già, làm nàng sinh ra ý thân cận với Lâm Nhất.
Lâm Nhất khẽ gật đầu một cái, nói:
- Ta chỉ là người tu đạo!
- Nhưng trong mắt Vân nhi, Lâm huynh là tiên nhân!
Tô Tuyết Vân lại không còn vẻ mặt băng lãnh cao ngạo nữa, ở trước mặt Lâm Nhất, nàng dường như được trở lại thời gian lúc ban đầu.
Lâm Nhất cười một tiếng, như có điều suy nghĩ nói:
- Cũng được, cô trong mắt ta cũng như tiên nhân, như thế là được.
Tô Tuyết Vân nhìn đống lửa, nhíu mày suy ngẫm:
- Ý của Lâm huynh, trên đời này không có thần tiên?
Lâm Nhất khựng mắt nhìn hỏa diễm đang bốc lên, nói:
- Ta cũng không biết!
- Cho nên, Lâm huynh mới muốn đi hải ngoại sao?
Tô Tuyết Vân nhẹ giọng hỏi.
Lâm Nhất nhìn thoáng qua Tô Tuyết Vân, yên lặng gật đầu.
- Khi nào thì khởi hành?
Tô Tuyết Vân hỏi.
- Bất cứ lúc nào cũng sẽ đi! Ta chỉ là một xa phu!
Lâm Nhất nói.
- Huynh trong mắt ta chính là thần tiên!
Tô Tuyết Vân lặp lại một câu, lẳng lặng nhìn Lâm Nhất.