Hoàng đế Đại Thương Hoằng Thái, kế vị mới được mấy năm, cảnh cạnh tranh thảm liệt năm đó còn ở trước mắt. Mấy hoàng tử của Tiên hoàng bây giờ chỉ còn lại hai người là y và Bình Vương.
Hoàng gia họ Hoằng, y vốn tên là Hoằng Thái, Bình Vương Hoằng An là huynh đệ cùng mẹ của y, từ nhỏ trời sinh tính tình nhát gan.
Hoàng đế Hoằng Thái nhẹ dạ trong chốc lát nên mới để người huynh đệ này còn sống.
Nhưng hiện nay thiên hạ thái bình, về sau khó tránh khỏi anh em trong nhà cãi cọ nhau, huống chi, nhà đế vương vốn không nói tới thân tình.
Chuyện Thiên Long phái đi hải ngoại tìm tiên, trong thiên hạ truyền đi sôi sùng sục, đương nhiên cũng không gạt được tai mắt của hoàng đế Hoằng Thái. Vì vậy, Hoằng Thái liền có tính toán, để cho người huynh đệ này theo đám giang hồ đi xa hải ngoại! Tìm được tiên đan đương nhiên là tốt. Không tìm được cũng coi như có cái cớ để nói với tiên hoàng.
- Hoàng thượng, Bình Vương điện hạ tới yết kiến.
Một tên nội thần khom người đứng ở hành lang, cao giọng the thé bẩm báo.
- Để hắn vào đi.
Làm hoàng đế, y có uy nghiêm vô thượng. Đối với huynh đệ của mình, y cũng coi như thần tử cao cao tại thượng. Lãnh thổ quốc gia vạn dặm của Đại Thương đều thuộc sở hữu của y, hàng vạn hàng nghìn sinh linh chỉ cần một câu nói của y là sẽ quyết định sinh tử tồn vong. Đây cũng là uy thế của thân làm Hoàng đế, một mình nắm quyền uy của thiên hạ chí tôn. Tất cả y đều vững vàng nắm trong tay, không cho người khác nhúng chàm, dù cho có chút dòm ngó cũng không được.
Hoàng đế Hoằng Thái đi tới một cái long ỷ duy nhất trong đại điện, ngồi xuống, khí thế đế vương bễ nghễ tứ hải, tràn trề sức sống.
- Thần đệ bái kiến hoàng huynh!
Tướng mạo và dung mạo của Bình Vương Hoằng An khá giống với hoàng đế, chỉ là tuổi tác nhỏ hơn y một chút, bây giờ cũng chỉ chừng hai mươi, thân thể hơi gầy yếu.
Đi vào đại điện, vẻ mặt Hoằng An kính cẩn, nhìn thấy ca ca mình ngồi ở vị trí hoàng đế thì khom người thi lễ, về sau lại chắp tay làm lễ với lão giả đang ngồi nhập định ở một bên:
- Bái kiến Hộ quốc chân nhân!
- Ha ha, Hoằng An, ở đây không có người ngoài, giữa huynh đệ ta, ngươi không cần phải giữ lễ tiết như vậy!
Hoằng Thái ôn hòa nói, chỉ là cơ thể ngồi ngay ngắn bất động, mặt không có ý cười.
Lão giả cũng chỉ thoáng hạ thân mình một chút, thần sắc bình thản nhẹ thở ra một câu:
- Bần đạo bái kiến điện hạ.
Nói xong liền nhắm mắt không nói.
Hoằng An coi như không thấy chuyện này, lại còn cung kính nói:
- Từ cổ đến giờ già trẻ đều có thứ tự, lễ vua tôi lại không dám phế! Không biết hoàng huynh gọi thần đệ tới là có gì phân phó?
Nhìn người huynh đệ có hơi cổ hủ trước mắt, Hoàng đế Hoằng Thái thầm hừ một tiếng, nói:
- Lần này đi không biết mấy vạn dặm hải vực, gian nan hiểm trở khó có thể đánh giá trước được, không biết Hoằng An đã có tính toán gì chưa?
Hoằng An cúi đầu nói:
- Thần đệ đã thu thập thỏa đáng, cũng phái người liên lạc với các môn phái trong giang hồ, bây giờ bọn họ đang ở Tứ Bình quán. Bây giờ vạn sự đã chuẩn bị xong, chỉ đợi Hoàng huynh hạ chỉ, thần đệ liền viễn phó hải ngoại, cầu tiên đan cho người.
Người thức thời sẽ luôn được sống lâu một chút. Hoàng đế Hoằng Thái gật đầu nói:
- Tới hải ngoại tìm kiếm tiên đan nếu không có nghị lực và cơ duyên lớn thì sẽ không thể làm được. Lần này đi trời cao đất xa, ngươi phải tự giải quyết cho tốt!
Hoằng An nghe vậy thì phù một tiếng quỳ xuống, hai mắt ửng đỏ, nức nở nói:
- Đa tạ hoàng huynh thương cảm, chỉ sợ lần này thần đệ đi sẽ không còn được gặp lại hoàng huynh nữa, mong hoàng huynh bảo trọng nhiều hơn.
Hoằng Thái nhíu mày, mặt không thay đổi phất tay một cái, nói:
- Đợi ngày tạnh mưa quang đãng, trẫm sẽ hạ chỉ để cho ngươi khởi hành. Già trẻ trong nhà tự có trẫm chăm sóc cho ngươi, ngươi cứ an tâm mà đi.
Nói xong, y đứng dậy rời đi.
Hoằng An dập đầu xuống đất, cục gạch trên mặt đất vang lên tiếng bang bang làm cho hoàng đế Hoằng Thái hơi dừng bước lại, nhưng không hề quay đầu lại mà đi ra ngoài.
- Ai! Tội gì mà phải làm thế chứ! Đều là tốt cho điện hạ, nếu như cầu được tiên đan trở về cũng là một công lớn. Điện hạ làm sao mà cần phải phiền não như vậy?
Vị lão giả ăn mặc kiểu đạo sĩ kia yếu ớt thở dài, cơ thể chậm rãi đứng lên từ trên long sàng, chân không dính đất rời khỏi đại điện.