Vô Tiên

Chương 292: Xương Bình (1)




- Võ công tu vi của đạo trưởng, đã đạt tới Tiên Thiên cảnh a!

Lâm Nhất lên tiếng hỏi.

Ngữ khí của Lâm Nhất bình thản, nhưng phát sinh đột ngột, làm Chân Nguyên Tử sửng sốt. Hắn vuốt râu, ân một tiếng nói:

- Lão đạo mười năm trước mới thông huyền mạch, tiểu tử ngươi nhìn ra cũng không ngoài ý muốn! Không biết ngươi có ý gì!

Nhìn mây trắng trên trời, Lâm Nhất tiếp tục nói:

- Đạo trưởng bác học uyên thâm, có biết con đường võ đạo, sau khi đạt đến Tiên Thiên, lại như thế nào đây?

- Cái này...

Chân Nguyên Tử nghe vậy trở nên trầm tư, ánh mắt liếc Lâm Nhất, hắn chần chờ một chút, mới lên tiếng:

- Tu luyện nội công đến Tiên Thiên cảnh, ở trong Đại Thương cũng bất quá mấy người mà thôi. Chưa nghe nói có người có thể đột phá Tiên Thiên cảnh. Bất quá trong điển tịch có ghi chép, tuy nói không tỉ mỉ, nhưng cũng có thể phỏng đoán một chút.

Chân Nguyên Tử trầm ngâm chốc lát, lại nói tiếp:

- Tục truyền, sau khi võ học đạt đến Tiên Thiên cảnh, có thể dùng võ nhập đạo, không còn là rèn luyện chân khí, mà là thu nạp lực lượng thiên địa để bản thân sử dụng. Chỉ là những thuyết pháp này thực quá mờ ảo, khiến người ta không thể nào khảo cứu! Nên bao năm qua trên giang hồ chỉ còn lại võ học, mà không có đạo thống!

Nói tới chỗ này, thần sắc của Chân Nguyên Tử cứng lại, hắn khó có thể tin đánh giá Lâm Nhất, lại nhìn xung quanh, mới hạ thấp giọng nói:

- Chẳng lẽ tiểu tử ngươi đến cảnh giới kia?

Nhìn Chân Nguyên Tử cẩn thận như vậy, Lâm Nhất biết việc này không thể bất cẩn, vội lắc đầu, khẽ cười nói:

- Đối với cảnh giới ở trong truyền thuyết kia, ta là lần đầu nghe Đạo trường nói. Bất quá ta thật giống như... tính toán ra... ta hẳn cao hơn Tiên Thiên một chút! Đạo trưởng nên biết, Tiên Thiên cũng có cao thấp khác biệt a!

Chân Nguyên Tử có chút tức giận nói:

- Tiểu tử ngươi tuổi còn trẻ, không thể nói xong một lần sao? Trêu lão đạo ta...

Hắn vung tay áo, muốn bỏ qua, rồi lại không nhịn được hỏi:

- Lời ấy cũng không sai, Tiên Thiên cũng có phân chia cao thấp, chỉ là ngươi mới bao lớn! Sao có thể tu được nội công cao thâm như vậy? Cái này... Cái kia... Ai, lão đạo không hỏi, nén chết ta rồi!

Chân Nguyên Tử muốn hỏi tục danh sư phụ của Lâm Nhất, còn muốn biết đối phương tu luyện công pháp nào. Nhưng sư phụ của người ta đã chết, thực không tiện mở miệng ép hỏi, mà công pháp càng là cấm kỵ của người trong giang hồ.

Lâm Nhất suy nghĩ một chút, cười nói:

- Cơ duyên chưa đến, có khi hôm nào đó, ta sẽ giải thích nghi hoặc cho đạo trưởng.

Chân Nguyên Tử kéo tay Lâm Nhất, vội vã nói:

- Đây là tiểu tử ngươi chính mồm nói nha! Lão đạo ta sẽ không quên!

Lâm Nhất cười ha ha:

- Đó là tự nhiên!

Lúc này Chân Nguyên Tử mới thở phào nhẹ nhõm, có chút ít tự giễu nói:

- Ta còn muốn thu ngươi làm đồ đệ! Ai ngờ tu vi của tiểu tử ngươi nghịch thiên như vậy, là lão đạo mắt vụng về! Chỉ là Thiên Long phái ngược lại bỏ gần cầu xa rồi!

Chân Nguyên Tử thầm nghĩ, cũng tiếc hận thay Thiên Long phái. Trước mắt bản lãnh của tiểu tử này chỉ có thầy trò hắn biết. Người trẻ tuổi võ công trác tuyệt như thế, lại để làm đệ tử nuôi ngựa, còn bị khinh thị như vậy, Thiên Long phái nhất định lưu không được con Tiềm Long trong ao này.

Lâm Nhất cười cười, sau đó ngữ khí xoay chuyển nói:

- Nếu môn phái không dùng xe ngựa nữa, đạo trưởng nói ta nên như thế nào đây?

- Lão đạo chỉ suy đoán mà thôi, mọi việc chỉ có thể phòng ngừa chu đáo, thời khắc nước đến chân, lại tùy cơ ứng biến!

Thiên Long phái hành sự như thế nào không phải Chân Nguyên Tử có thể biết, hắn cũng chỉ có thể nói như vậy.

Đoàn người Thiên Long phái xem như đi ra thảo nguyên, lại tiến lên liền có thể đến Cao Xương, hướng đạo tất nhiên là không dùng được nữa. Tát Trát Nhi Sai cùng hai tộc nhân đã ở trước một ngày quay về. Thời điểm mấy hán tử thảo nguyên quay về, Lâm Nhất cũng đưa đại cung cho bọn họ.

Đại cung treo ở trước xe ngựa quá chướng mắt, mỗi khi có người đi qua xe ngựa, sẽ lộ ra thần sắc cổ quái, ngay cả Chân Nguyên Tử ngồi ở bên cạnh cũng không chịu nổi.

Đại cung đã làm cho tất cả mọi người kiêng kỵ, quả nhiên theo mấy hướng đạo rời đi, thần sắc của những đệ tử kia cũng thản nhiên hơn nhiều. Chí ít ở Lâm Nhất xem ra, địch ý của những người này đối với mình cũng ít đi rất nhiều.

Sắc trời dần muộn, đoàn người Thiên Long phái đi về phía nam một ngày, cuối cùng đã tới phương bắc Xương Bình thành.

Một hùng thành bị mây đỏ nhiễm nửa bên.

Mọi người không để ý mỹ cảnh ở thảo nguyên, cũng bất chấp phong mạo của Xương Bình thành, mang theo phong trần và mệt mỏi tiến vào thành, kết thúc hơn hai mươi ngày đi trong thảo nguyên.

Người Thiên Long phái vào ở một khách sạn tên là khách sạn Xương Bắc, Lâm Nhất và Kim Khoa cùng ở một phòng.

Kim Khoa chịu khó đi gánh mấy thùng nước, Lâm Nhất chỉ đơn giản lau chùi một thoáng, liền một mình ra cửa phòng, đi về tửu lâu phía trước.

Trong đại sảnh rất náo nhiệt, người mặc trường bào, trường sam hay áo ngắn… đều có, lui tới bận rộn liên tục. Lâm Nhất đứng ở trong viện, tò mò đánh giá bốn phía, tìm được vị trí tửu lâu, sắp sửa nhấc chân đi vào, nhưng đột nhiên ngưng thần nhìn về phía xa.

Chỉ thấy ở trước cửa tửu lâu, một trung niên quần áo hào hoa phú quý, mang theo hai tùy tùng uy vũ mạnh mẽ, thần sắc kính cẩn nói chuyện với Mạnh Sơn. Mạnh trưởng lão luôn khí độ uy nghiêm, lúc này lại mỉm cười, cử chỉ khiêm tốn.