Nếu có thể kết giao tiên nhân, sau này Sài Thứ gia là người đứng đầu thảo nguyên, ai dám tranh tài! Vốn định đánh nhi tử một chầu, trút giận thay tiên nhân, ai nghĩ bị người ta nhìn thấu thủ đoạn.
- Tiên trưởng, súc sinh vô dụng này chọc giận ngài, muốn đánh muốn giết tuỳ ngài. Chờ lão gia ngài bớt giận, kính xin về Sài Thứ gia ta, tộc ta trên dưới cam nguyện làm nô bộc cho tiên trưởng, vì tiên trưởng ra sức trâu ngựa!
Sợ hãi ép không được trong lòng hừng hực, lão giả vội vàng nói.
Sài Bất Hồ Nhi ngạc nhiên nhìn về phía phụ thân, nhưng không dám ngỗ nghịch, chỉ là dưới đáy lòng hối hận không thôi. Vốn tưởng đối phương bất quá là người ngoại tộc, võ công mạnh chút mà thôi, ai nghĩ...
- Tiểu lão nhi nguyện làm trâu làm ngựa, kính xin tiên trưởng tha mạng, tiểu lão nhi cảm ân đái đức!
Lẳng lặng nhìn lão giả quỳ lạy, một lát sau, Lâm Nhất mới lên tiếng nói:
- Tha con ngươi không khó, ngươi và bộ lạc Tát Đạt phân tranh, nếu coi như thôi, thì không được tự nuốt lời hứa! Ngươi có thể làm được sao?
Lão giả vội cúi sát mặt đất, giơ hai tay lên, tiếng nói thê lương mà nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn trời nói:
- Ta Sài Hãn, bằng vào danh nghĩa tổ tiên Sài Thứ ta, ở dưới trường thiên, ở trên thảo nguyên, ở trước mặt tiên trưởng lập thệ, Sài Thứ gia ta và Tát Đạt gia vĩnh thôi binh đao!
- Hừ! Mong ngươi không nên vi phạm thệ ngôn của mình, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi! Hôm nay đoạn con ngươi một tay, lấy đó trừng phạt!
Nói xong Lâm Nhất cong ngón búng ra, một tia chỉ phong đánh ra.
Nhìn máu ở chỗ cụt tay dừng lại, đau đớn cũng nhẹ rất nhiều, Sài Bất Hồ Nhi biết được là đối phương thi ân. Hắn sợ hãi nhìn thoáng qua tay cụt lẻ loi nằm trên mặt đất, thần sắc kiêu ngạo sớm không còn hình bóng, trên mặt tái nhợt chỉ có sợ hãi bất tận.
- Hừ! Việc này coi như thôi, không được tiết lộ hành tung của ta, hai phụ tử ngươi tự thu xếp ổn thoả đi!
Lâm Nhất nói xong, thân hình hơi động, dưới chân có một đoàn thanh vân bay lên, bay về phía không trung.
Thần tiên! Thần tiên chân chính! Phụ tử Sài Bất Hồ Nhi vuốt vuốt con mắt, cho đến không trung cái gì cũng mất, mới lòng còn sợ hãi thở dài một cái.
Sài Bất Hồ Nhi cụt tay, để tộc nhân ngạc nhiên không ngớt. Bất quá thấy hai phụ tử giữ kín như bưng, nên không có người tra cứu. Sài Thứ và Tát Đạt vứt bỏ hiềm khích lúc trước, ở chung hòa thuận, tuy để rất nhiều người ngoài dự liệu, nhưng tựa hồ tất cả lại hợp tình hợp lí.
...
- Ha ha! Thời điểm mới vào thảo nguyên, hàn khí vẫn còn nặng, nhưng khi sắp đi ra thảo nguyên, đã là cỏ non xanh um! Lúc này kinh thành, nhất định là hoa tươi khoe sắc, cảnh xuân khắp thành!
Chân Nguyên Tử vuốt râu, cười ha ha tự nói. Gió xuân thổi vào mặt, làm lão đạo thích ý nói không hết.
- Ròng rã mười ngày, tiểu tử ngươi vẫn giống như cái hũ nút, thật sự để lão đạo không lời nào để nói? Sắp vào kinh thành, phải cải đi đường thủy, còn không biết ngươi ta có thể đồng hành hay không, có lời gì thì nhanh chóng nói ra. Bằng không thì chỉ sợ sau này không cơ hội!
Nói đến chỗ này, Chân Nguyên Tử thất vọng lắc đầu một cái.
Thần sắc của Lâm Nhất hơi động, nhìn về phía Chân Nguyên Tử khẽ cười, lại trầm ngâm lên.
Sau khi ra tay trừng phạt phụ tử Sài Bất Hồ Nhi, dọc theo đường đi, Lâm Nhất trước sau lảng tránh Chân Nguyên Tử khổ sở truy hỏi. Không phải hắn có tâm lừa gạt, mà là không biết giải thích như thế nào.
Không cần biện pháp giết chóc đến hàng phục đối thủ, Lâm Nhất hắn vẫn không có bản lãnh này.
Vì vậy biểu hiện ra tu vi đến kinh sợ đối thủ, là hành vi bất đắc dĩ.
Thất phu không thể đoạt chí! Chớ nói chi là để Sài Hãn giả dối lõi đời đối với mình nói gì nghe nấy. Một đường đi tới, hắn nhìn thấy không ít, cũng học được không ít. Trừ giết chóc, Lâm Nhất hắn cũng muốn không đánh mà thắng. Nhưng rời khỏi tu vi, thì hắn vẫn chẳng là cái thá gì.
Thực lực bản thân, quyết định phân lượng nói chuyện của mình.
Bằng không thì lấy thân phận xa phu như hắn, người khác ngay cả cơ hội mở miệng nói chuyện cũng sẽ không cho. Mặc dù mình đúng, cũng sẽ bị động phục tùng ý chí của người khác.
Nơi có người liền có giang hồ. Mà thực lực và địa vị, thì quyết định ngươi là người nói chuyện, hay là người chỉ có thể khúm núm.
Đều là dùng nắm đấm đến làm cho đối phương khuất phục, vì thế Lâm Nhất không chỉ một lần nghi hoặc qua. Rất sợ làm ra sự tình sai lầm gì, sẽ làm cho mình hối tiếc.
Khi còn bé, sư phụ liền giáo dục Lâm Nhất, mọi việc nên tính trước làm sau, mới có thể không mất bất công, mới sẽ không tâm tồn tạp niệm, hỏng đạo tâm của mình. Đối với những lời này, hắn trước sau ngây thơ không biết.
Nhưng hôm nay, mọi việc đều cần hắn một mình đối mặt, đương nhiên phải cẩn thận. Sống càng lâu, tu đạo mới có thể đi xa hơn.
Nhiều ngày qua, Lâm Nhất ở trong bóng tối ổn định tu vi tầng sáu của mình, lảng tránh Chân Nguyên Tử truy hỏi, đồng thời hắn không quên tự xét bản tâm.
Một đường đi tới, Lâm Nhất tự nhận ở trên tâm trí hơi có tiến triển, nhìn người nhìn vật cũng hơi có tâm đắc. Nghĩ thông suốt mọi việc, tục niệm liền bị bỏ qua một bên, tâm niệm trong vắt, thảo nguyên trước mắt tự có một phen phong cảnh. Chỉ là nghe Chân Nguyên Tử nói như thế, vẫn làm trong lòng hắn hơi động.