Sài Bất Hồ Nhi tàn bạo cười lên.
- Thiếu thủ lĩnh anh minh, tiểu nhân liền đi phân phó.
Tộc nhân kia nịnh nọt nở nụ cười, muốn rời khỏi lều, nhưng ‘phù phù’ một tiếng ngã xuống đất.
- Sài Hồ Nhân Kim, ngươi làm gì sao?
Sài Bất Hồ Nhi sửng sốt, trong tộc còn không ai dám làm càn ở trước mặt mình.
- Hắn còn chưa có chết!
Một thanh âm lạnh như băng đột nhiên vang lên.
Sài Bất Hồ Nhi giật mình, thất thanh quát:
- Ngươi là ai?
Mới vừa nói một câu, sắc mặt hắn đột biến, kinh dị trợn to hai mắt, đánh giá chung quanh.
Một đạo bạch quang lóe lên, một người trẻ tuổi áo bào tro đột nhiên xuất hiện ở trong lều. Người tới chính là Lâm Nhất mà trong lòng Sài Bất Hồ Nhi cực kỳ e dè.
Giống như thấy quỷ, Sài Bất Hồ Nhi cả kinh nằm ngửa ra sau, nhưng cũng biết vội vàng ứng biến. Hắn không để ý bả vai trúng tên, xoay người từ dưới đệm giường rút ra một thanh dao găm, nắm thật chặt che ở trước ngực, tiếng nói run rẩy:
- Ngươi, ngươi là người hay quỷ? Tìm ta làm chi?
Lâm Nhất lạnh lùng nhìn Sài Bất Hồ Nhi, thầm nghĩ, nếu không phải ngươi âm hồn bất tán phái người giết ta, ta cần gì phải tới đây tìm ngươi!
Sau khi bóng đêm hàng lâm, người Thiên Long phái tiến vào mộng đẹp, Lâm Nhất suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn lặng lẽ đi ra nơi đóng quân. Ban ngày đã biết phương hướng người bộ lạc Sài Thứ bỏ chạy. Bây giờ thôi thúc Bích Vân Sa bay ở giữa không trung, hắn rất nhanh liền tìm được vị trí của bộ lạc Sài Thứ, thần thức triển khai, tìm được chỗ ở của Sài Bất Hồ Nhi.
Lâm Nhất đứng ở trước lều của Sài Bất Hồ Nhi chốc lát, bên trong đối thoại tự nhiên nghe được rõ rõ ràng ràng. Thấy đối phương lòng tham không đáy, còn giận lây sang bộ lạc Tát Đạt, sao không làm người oán giận.
Hôm nay trên đường gặp đột kích, Sài Bất Hồ Nhi vi phạm lời thề đã để Lâm Nhất căm tức, lúc này mới nửa đêm tìm tới, muốn trừng trị đối phương một phen. Đúng như dự đoán, Sài Bất Hồ Nhi đúng là ngu xuẩn không thay đổi.
Nhìn Sài Bất Hồ Nhi thần sắc khủng hoảng, ánh mắt lấp loé không yên, Lâm Nhất đưa tay phải ra, hư không nắm một cái, dao găm ‘vèo’ bay lên, thoáng cái đổi chủ.
Hai ngón tay của Lâm Nhất kẹp lại, dao găm phát sinh âm thanh vỡ vụn lanh lảnh, biến thành từng khúc rơi xuống.
Nhìn bàn tay mình rỗng tuếch, cùng động tĩnh trên tay đối phương, Sài Bất Hồ Nhi hoảng sợ, không nhịn được há to miệng.
- Hừ! Ngươi làm trái lời thề, chẳng lẽ cảm thấy sống đủ rồi sao?
Thanh âm của Lâm Nhất rất nhẹ, cũng rất tùy ý, nhưng nghe vào trong tai Sài Bất Hồ Nhi, lại lộ ra hàn ý sâm nghiêm, làm người cảm thấy âm u khủng bố.
Hắn khó có thể tin nhìn tất cả trước mắt. Người ngoại tộc này đột nhiên xuất hiện ở trong lều, giống như quỷ mị. Sau đó cách không thu lấy dao găm của mình, đây là võ công trong chốn giang hồ sao? Dao găm kia là do tinh cương chế tạo, cực kỳ cứng cỏi, lại bị dùng tay niết thành mảnh vụn. Tất cả những thứ này có thật không? Không phải mình hoa mắt chứ?
Thấy Sài Bất Hồ Nhi vẫn không nói gì, trong con ngươi Lâm Nhất lóe lên ánh sáng lạnh, tóc dài không gió mà bay, một cỗ khí thế chấn động tâm hồn tản ra.
Sài Bất Hồ Nhi cảm giác khí tức cứng lại, làm cơ thể băng hàn, tứ chi như nhũn ra, một loại vô lực hơn nữa tuyệt vọng cấp tốc xông lên đầu. Hắn ngã quắp ở trên giường, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Ở dưới dục vọng cầu sinh, Sài Bất Hồ Nhi gian nan ngẩng đầu lên, cầu khẩn nói:
- Tha mạng! Cao nhân tha mạng!
Sài Bất Hồ Nhi nói không giữ lời, để Lâm Nhất mất kiên trì. Mà lúc này, hắn lại hiếu kỳ quay đầu, chỉ thấy ngoài lều đi vào một người.
Người đến là một lão giả, dáng vẻ hào hoa phú quý, khí độ uy nghiêm, sau khi đi vào lều ánh mắt ngưng lại, thần sắc đại biến. Hắn không khỏi lùi về sau một bước, nhìn về phía Lâm Nhất lớn tiếng hỏi:
- Ngươi là người phương nào? Muốn làm gì với nhi của ta?
Nói xong lão giả này xoay người muốn kêu cứu.