Ma quỷ khát máu kia, còn có đại cung yêu dị, nhất định sẽ trở thành truyền thuyết trên thảo nguyên! Cũng sắp trở thành ác mộng trong đêm khuya của bọn hắn!
...
Trên thảo nguyên, các đệ tử Thiên Long phái uể oải, không người bận tâm chiến mã tán loạn và tử thi ở chung quanh. Từng cái từng cái âm tình bất định, yên lặng nhìn chăm chú vào người trên xe ngựa kia...
Lâm Nhất đứng ở trên xe ngựa, mặt như băng sương, tay cầm đại cung khẽ run. Một trận gió thổi tới, mùi máu tanh dày đặc làm bụng hắn mơ hồ co giật.
Chậm rãi xuống xe ngựa, tay chân có chút cứng ngắc, Lâm Nhất treo đại cung ở trước xe ngựa, mệt mỏi ngồi ở trên xe ngựa. Ánh mắt của hắn có chút dại ra, thăm thẳm thở dài.
Lâm Nhất không muốn tạo nhiều sát nghiệt, có thể giết một người, hắn sẽ không giết hai người. Những chiến sĩ của bộ lạc Sài Thứ kia, những người này cũng là dân du mục trên thảo nguyên, không khác gì Ô Đoán. Nhưng vì cứu đám người Thiên Long phái, vì xua tan những người thảo nguyên dũng mãnh không sợ chết kia, hắn vẫn không thể nhịn được giết người.
Không phải giết một người, mà là hơn trăm người chết ở trên tay hắn. Lâm Nhất ngơ ngác nhìn hai tay mình, không nói gì. Hắn giết qua rất nhiều người, uy hiếp tính mạng hắn, làm ác, tội ác tày trời… sau khi giết người, liền bỏ ở sau gáy không nghĩ nhiều nữa.
Mà bây giờ, Lâm Nhất mượn một cây cung, dễ dàng giết nhiều người như vậy. Thời điểm người của bộ lạc Sài Thứ tán đi, hắn đột nhiên lòng sinh kinh hoảng và bất an.
Lâm Nhất không tính là thân thể phàm thai, đã không phải một người trong phàm tục. Tu vi của hắn đã vượt xa phạm trù võ công, vượt ra khỏi phàm nhân nhận thức và tưởng tượng.
Tựa như một người lớn, tay cầm lợi khí, tàn sát một đám trẻ mới sinh nhỏ yếu. Có lẽ ở trong mắt người khác, việc làm hôm nay rất uy phong.
Những người thảo nguyên này ý đồ đến không tốt, đáng chết, nhưng không nên chết ở trong tay Lâm Nhất hắn.
Lâm Nhất cũng đã giết rất nhiều chó sói, đối với Lang Vương rất có linh tính, hắn cũng không nổi sát tâm.
Đây là tôn trọng tính mệnh của nhau.
Giết nhiều người như vậy, Lâm Nhất bất an phát hiện, hắn đang khiêu chiến nhân tính và lương tri của mình. Xuất thủ cứu người không vi phạm bản tâm, nhưng giết chóc quá nhiều sẽ mất đi bản ý. Hôm nay có thể cứu đám người Mạnh trưởng lão, khiến cho ở trong thất lạc còn có chút an ủi.
- Lâm Nhất, không ngờ các ngươi xông ra trùng vây, cứu đệ tử bị thương, còn giúp chúng ta đuổi cường địch. Đây là một công lớn, ngày sau trở lại sơn môn, tự có trọng thưởng!
Âm thanh của Mạnh Sơn vang lên ở bên tai Lâm Nhất, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy đối phương mang theo đệ tử may mắn còn sống sót, đã đi tới bên cạnh xe ngựa.
Lâm Nhất ly khai xe ngựa, đi tới cúi đầu nói:
- Đồng môn như thể tay chân, giúp nhau hỗ trợ chính là bản phận, Lâm Nhất chưa từng có ý tham công!
Mạnh Sơn trầm ngâm, đánh giá các đệ tử phía sau, ánh mắt hắn chớp động, nói một cách đầy thâm ý:
- Không ngờ chúng ta ở thời khắc nguy nan, cần nhờ đệ tử ngoại môn như ngươi cứu giúp. Cung tiễn oai của ngươi, có thể nói tuyệt luân! Bản trưởng lão cũng không phải người mắt mờ chân chậm, mọi việc trong lòng vẫn hiểu rõ. Lâm Nhất, ngươi có muốn bái vào môn hạ của Mạnh mỗ hay không?
Các đệ tử nghe vậy, từng cái từng cái thần sắc trở nên cổ quái.
Quý Thang và La Dung mắt lộ ra nóng bỏng, nhưng Diêu Tử lại lộ ra sắc mặt âm trầm.
Mộc Thanh Nhi tóc mây tán loạn, trốn ở phía sau đang tự sắp xếp, nghe Mạnh thúc thúc nói, đôi mắt đẹp sáng ngời, cùng Từ sư tỷ nhìn nhau cười.
Trong Thiên Long phái, đệ tử ngoại môn muốn trở thành đệ tử nội môn rất khó, muốn trở thành đệ tử trưởng lão càng khó như lên trời. Mạnh trưởng lão đến nay cũng chỉ có một đồ đệ, bây giờ ưu ái với Lâm Nhất như vậy. Trong lòng những đệ tử nội môn này, tránh không được ngũ vị tạp trần, tâm tư khác nhau.
Chân Nguyên Tử vẫn quan tâm Lâm Nhất không tiện mở miệng nói chuyện. Hắn mang theo ý cười khó có thể dự đoán, ở một bên trầm ngâm không nói.