- Tiểu tử kia, bắt nạt chúng ta không có cung tiễn, không phải anh hùng gì! Nếu có bản lãnh thật sự, ngươi bỏ đại cung xuống, chém giết với bọn ta!
Đối phương không dám tới gần, lại không muốn rời đi, có người không cam lòng quát to lên!
Khóe miệng Lâm Nhất cong lên, cười lạnh một tiếng, thả đại cung xuống, không đợi đối phương vui vẻ, hắn tiện tay rút ra trường kiếm treo trước xe ngựa, thân hình hơi động, tại chỗ đã không còn hình bóng.
Thời điểm mọi người hết nhìn đông tới nhìn tây, đã thấy Lâm Nhất như trước đứng trên xe ngựa, chỉ là trong tay có thêm một cái đầu lâu đầm đìa máu, chính là người vừa rồi kêu gào kia.
- Chẳng lẽ thật sự cho rằng, ta không có đại cung thì sẽ không biết giết người? Giết người, còn dễ dàng hơn phá huỷ trường cung trong tay các ngươi, còn có ai muốn thử một chút không!
Trong thanh âm của Lâm Nhất lộ ra hàn ý, hai hàng lông mày của hắn dựng thẳng lên, tay cầm đầu lâu ném về phía không trung, lại tiện tay điểm một cái, một tia chỉ phong bắn ra.
Oanh...
Đầu lâu ở giữa không trung nổ tung thành mưa máu rơi xuống.
Phù phù...
Lúc này thi thể không có đầu lâu kia mới rơi xuống đất.
Cho đến khi thi thể không đầu rơi xuống đất, những hán tử của bộ lạc Sài Thứ kia mới phát giác bên người chết đi một đồng bạn. Lại có người lấy thủ cấp như lấy đồ trong túi? Nhóm người này sắc mặt trắng bệch, có người đã ức chế không được sợ hãi, nhắm hai mắt lại.
- Hơn hai trăm người các ngươi không đủ ta giết. Không cút đi, thì chớ trách ta ra tay vô tình! Cút...
Lâm Nhất cố ý ẩn chứa linh lực gào to một tiếng, làm trong lòng mọi người kinh hoàng, hồi hộp khó nhịn, cho dù là đám người Chân Nguyên Tử ở phía sau hắn, tâm thần cũng hoảng hốt.
Lâm Nhất lời còn chưa dứt, đối phương đã ngựa hí mãnh liệt, người người thất kinh, vội vã quay đầu ngựa lại, ầm ầm tán đi.
Đứng trên xe ngựa, trường kiếm của Lâm Nhất chỉ xéo, lạnh lùng nhìn phía trước. Hồi lâu sau, thấy người của bộ lạc Sài Thứ đi hết, lúc này hắn mới phun ra một ngụm trọc khí, bước chân nhẹ giương, rơi vào trước mặt mấy người.
Đánh giá ba thầy trò Chân Nguyên Tử một chút, Lâm Nhất cười khổ nói:
- Đạo trưởng, hai vị huynh trưởng, vì sao nhìn ta như vậy?
Nguyên Thanh và Nguyên Phong vội cúi đầu, che dấu nỗi lòng hỗn độn, còn có mấy phần sợ hãi mơ hồ. Chân Nguyên Tử kinh ngạc nhìn nửa ngày, bỗng nhiên cất tiếng cười to, hắn cười đến râu tóc run rẩy, trong con ngươi tỏa ra ý mừng!
Thật lâu sau, Chân Nguyên Tử mở miệng nói:
- Tiểu tử thúi, ngươi giấu lão đạo thật khổ! Nhanh nói, võ công của ngươi thuộc cảnh giới gì? Ta chỉ nghĩ tiểu tử ngươi bất phàm, không nghĩ tới ngươi kinh diễm như vậy! Ha ha, ngươi ta có thể hảo hảo nói chuyện a!
Lâm Nhất mỉm cười nhìn Chân Nguyên Tử. Lão đạo này rộng rãi như vậy, làm hắn cảm thấy vui mừng.
- Đạo trưởng, việc đó sau này hãy nói cũng không muộn!
Lâm Nhất khẽ cười, lại nhìn hai người Nguyên Thanh nói:
- Kính xin hai vị huynh trưởng che giấu giúp!
Hắn nói bên này, nhưng ánh mắt nhìn về phía Kim Khoa.
Hai người vội xưng không dám, Chân Nguyên Tử thì trừng mắt, bất mãn nói:
- Tiểu tử ngươi an tâm, hai đồ đệ của ta sẽ không nói lung tung !
Sắc mặt Kim Khoa phát khổ, gật đầu lia lịa không nói.
- Như vậy rất tốt, là ta suy nghĩ nhiều. Đạo trưởng, chúng ta nhanh chạy đi đi! Cho dù gặp phải đại đội nhân mã, có đại cung của ta mở đường cũng không sao!
Lâm Nhất nói.
Chân Nguyên Tử bừng tỉnh khen:
- Như vậy rất tốt! Nhanh, chúng ta nhanh đuổi tới!
Mấy đệ tử mê man đều là đệ tử của Hổ Giao Đường, hồn nhiên không hiểu được đưa lên xe ngựa. Lâm Nhất không trì hoãn nữa, để hai người Nguyên Thanh canh giữ ở trên xe Kim Khoa, hai chiếc xe ngựa chạy vội về phía trước. Trong thần thức hắn nhớ tới hướng đi của đoàn người Thiên Long phái, cộng thêm thảo nguyên tầm nhìn bao la, ngược lại không sợ mất dấu.
Hai chiếc xe ngựa một trước một sau lao về hướng đông. Lần này là xe ngựa Lâm Nhất ở phía trước, Kim Khoa theo sát phía sau.
Ven đường thỉnh thoảng có thể thấy được cụt tay tàn chi, còn có thi thể, để Chân Nguyên Tử yên lòng. Phương hướng không sai, chỉ là không biết phía trước chém giết qua đi, tình hình bây giờ như thế nào rồi!
Lâm Nhất giá xe ngựa, đi về phía trước hơn một canh giờ, đã thấy được mấy thi thể của đệ tử Hổ Giao Đường ngang dọc ven đường. Càng đi về phía trước, thi thể ngang dọc tứ tung càng nhiều.
Dây cương trong tay Lâm Nhất run lên nói:
- Bọn họ ở phía trước không xa!