Vô Tiên

Chương 275: Lâm Nhất xuất thủ (2)




Ầm...

Xa xa truyền đến một tiếng nổ vang, chỉ thấy tấm chắn ở ngoài ba trăm bộ, đã bị nổ thành một đoàn bụi mù.

- Hay...

Người bộ lạc Tát Đạt ầm ầm kêu lên.

Mũi tên này bắn trúng tấm chắn, cũng xóa đi mù mịt trong lòng mọi người. Tát Cáp cảm thấy may mắn, kinh hỉ. Không ngờ thủ đoạn của người ngoại tộc lại cao cường như vậy. Bộ lạc Tát Đạt được cứu rồi!

Các đệ tử Thiên Long phái sau khi kinh ngạc, lại cảm thấy bất ngờ. Năm cây cung quấn chung một chỗ, kéo đã không dễ, chớ nói chi là bắn trúng tấm chắn cách ba trăm bộ.

Cử chỉ kỳ dị của Lâm Nhất, làm Mạnh Sơn hơi gật đầu. Trong ánh mắt nhìn kỹ của hắn, nhiều hơn mấy phần thận trọng.

Chân Nguyên Tử lắc đầu mắng thầm:

- Tiểu tử thúi, quanh co lòng vòng để lão đạo lo lắng suông.

Nhưng sắc mặt hắn không có chút giận nào.

Cống Trát có chút ngây ra nhìn Lâm Nhất, năm cây trường cung cột chung một chỗ, này cần sức khỏe lớn đến đâu mới có thể kéo ra! Nhưng dáng vẻ người trẻ tuổi này cẩn thận từng li từng tí, rõ ràng là sợ kéo đứt trường cung. Cái này còn chưa tính, người này kéo cung bắn tên, căn bản không nhìn tấm chắn phía trước, lại có thể bắn trúng, bản lĩnh bắn tên này, sợ là không thua mình.

- Sao lại như vậy? Một người ngoại tộc ở tài bắn cung lại mạnh hơn Cống Trát?

Sài Bất Hồ Nhi tức đến nổ phổi, Sài Mộc Thác trưởng lão cùng người bộ lạc Sài Thứ im miệng không nói, vì không người có thể nói rõ ràng.

- Ở ngoài năm trăm bước, lại đặt hai tấm chắn!

Lâm Nhất chỉ về phía trước, cao giọng phân phó. Không đợi Tát Cáp hạ lệnh, Tát Trát Nhi Sai đã mang theo hai người, ruổi ngựa chạy tới.

Không lâu lắm, xa xa dựng lên hai tấm chắn giống như điểm đen, đây là Tát Trát Nhi Sai đã đào mấy khối bùn đất lót ở phía dưới. Bằng không sợ là có người sẽ tìm không được vị trí của tấm chắn.

- Ngươi trước hay ta trước?

Lâm Nhất nhìn Cống Trát, hắn rất tùy ý nói.

Sắc mặt Cống Trát âm trầm, hắn cắn răng, nhanh chân đi đến trước loan đao, hít một hơi thật dài, hai mắt tinh quang lấp loé, lắp tên, quát to một tiếng, trường cung bỗng nhiên căng ra.

Băng...

Mũi tên gào thét rời đi.

Song phương đều ngưng thần quan sát, chỉ thấy ở giữa không trung ngoài ba trăm bộ, xẹt qua một bóng tên nhàn nhạt, nhưng chưa đến bốn trăm bộ, bóng tên đã chậm lại, cuối cùng cắm trên mặt đất.

Cống Trát kinh ngạc nhìn về phía trước, mặt xám như tro tàn, thật lâu sau, mới không cam lòng quay lại. Hắn oán hận nhìn Lâm Nhất, nhưng không rời đi.

Bên ngoài mấy trượng, Lâm Nhất cũng không lên trước, hắn đứng tại nguyên chỗ, liếc chéo đối phương, ngón tay nắm hai đuôi tên, nhẹ nhàng kéo dây cung.

Băng… một tiếng, như mãnh thú rít gào, hai mũi tên phá không rời đi, xa xa truyền đến hai tiếng nổ vang. Hai tấm chắn ở ngoài năm trăm bước dĩ nhiên biến mất không thấy hình bóng.

- Tát Đạt... Tát Đạt...

Người bộ lạc Tát Đạt không biết họ tên của Lâm Nhất, chỉ có thể điên cuồng hét lên tên bộ lạc, phát tiết tâm tình vui sướng khó có thể ức chế.

Thắng lợi bất ngờ, làm Tát Cáp cực kỳ cảm khái. Trời xanh vẫn không vứt bỏ bộ lạc Tát Đạt ta! Giờ khắc này, hắn chỉ muốn quỳ xuống lễ bái tổ tiên trên trời có linh thiêng, cảm tạ tổ tiên che chở.

- Còn muốn tiếp tục nữa không?

Lâm Nhất nhẹ giọng hỏi.

Hắn nhìn Cống Trát, khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên.

- Ta thua!

Cống Trát nhìn Lâm Nhất cúi đầu chịu phục, ngay cả loan đao cũng không cần, xoay người lên ngựa rời đi. Hắn đi không phải về bộ lạc Sài Thứ, mà một người chạy tới chỗ tấm chắn lúc trước.

Ở ngoài năm trăm bước, Cống Trát thoáng nghỉ chân, đánh giá bốn phía một chút, liền không lại quay đầu, một mình đi xa...