Người bộ lạc Tát Đạt, đều buồn bã ỉu xìu, từng cái từng cái trên mặt mang theo đau thương, lẳng lặng đợi thời khắc cuối cùng đến. Liều chết đánh nhau, sợ là toàn tộc bị diệt, cuối cùng ngay cả phụ nữ trẻ em trong tộc cũng không thể may mắn thoát khỏi. Tước vũ khí đầu hàng, đi làm gia nô cho bộ lạc Sài Thứ, còn có thể lưu được tính mạng, chỉ là từ đây giống như chó săn, bị buộc lại cái cổ, mặc người điều động, đời đời con cháu vĩnh viễn không vươn mình lên được.
- Mạnh trưởng lão, ta thử một chút đi!
Lâm Nhất thốn thức một lúc lâu, cuối cùng đến tìm Mạnh Sơn.
Ánh mắt Chân Nguyên Tử sáng ngời, thầm nghĩ, tiểu tử thúi, sai ta đi hỏi, cuối cùng vẫn tự mình đụng tới. Bất quá người trẻ tuổi hành hiệp trượng nghĩa, lão đạo ta yêu thích.
- Ngươi có nắm chắc thắng không? Phải biết, bộ lạc Tát Đạt thắng thua, liên quan đến vận số của bọn hắn. Nếu chúng ta nhúng tay vẫn thua, việc này cũng không phải là khó có thể thoát thân đơn giản như vậy, ngươi phải nghĩ cho kĩ!
Mạnh Sơn kinh ngạc nhìn Lâm Nhất, suy nghĩ một chút, cuối cùng nhắc nhở.
- Lâm Nhất vốn là sơn dân, rất quen thuộc săn bắn, còn cung tiễn, cũng không xa lạ gì. Huống hồ tại hạ tự nhận có chút man lực, giúp người giúp ta, tổng thể sẽ không sai.
Đối mặt ánh mắt hồ nghi của các đệ tử Thiên Long phái, thần sắc Lâm Nhất bất biến. Coi như cung tiễn có chút xa lạ, không phải luyện qua tiểu nỏ mấy ngày sao, tạm thời còn dùng được.
Chân Nguyên Tử không mất thời cơ nói:
- Mạnh trưởng lão, sự tình giương cung bắn tên này, chúng ta đều không quen. Nếu Lâm Nhất có đảm đương, vậy để hắn thử một chút đi! Huống hồ Sài Thứ gia căn bản không nhìn sự sống chết của chúng ta, nếu muốn phòng ngừa mấy ngàn Thiết kỵ kia chà đạp, cái này cũng là một biện pháp.
Mạnh Sơn thầm nghĩ một lúc lâu, hắn nhìn chăm chú vào Lâm Nhất, chậm rãi gật đầu nói:
- Ngươi đi đi, toàn lực thử một lần!
Lâm Nhất làm đủ công phu mặt mũi, cung kính cúi đầu, xoay người đi về phía giữa trường.
- Cha, chúng ta cứ thua như vậy sao?
Thanh âm của Tát Mỗ Lê Nhi mang theo nghẹn ngào, trên mặt tất cả đều là không cam lòng. Ô Đoán cũng hữu tâm vô lực. Tuy nói từ nhỏ thành thạo cung tiễn, nhưng bắn bia ngắm cách ba trăm bộ, dù hắn không nội thương, toàn lực giương cung cũng bắn không được xa như vậy!
Đấu sức thắng vẫn không thể nào vãn hồi nguy cơ của bộ lạc Tát Đạt, nhìn dáng dấp thương tâm của Tát Mỗ Lê Nhi, trong lòng Ô Đoán đau nhói.
- Ai...
Tát Cáp thở dài một tiếng.
Hắn nhớ tới phụ thân cát hung chưa biết, còn có trận đánh cược không hiểu ra sao này, cùng với bại cục mắt thấy khó có thể xoay chuyển. Không nghĩ tới, đồng cỏ dưới chân được tổ tông truyền thừa kia, sẽ từ trong tay mình mất đi.
Một trận mệt mỏi vô lực xông lên đầu, để thân thể Tát Cáp giữa lúc tráng niên cũng không nhịn được lay động.
- Thôi, Tát Đạt gia ta liền rời đồng cỏ này. Trên thảo nguyên bao la, luôn có một vùng có thể nuôi sống người Tát Đạt gia tộc ta. Cho dù đồng cỏ không còn, cũng quyết không thể để tộc nhân làm nô lệ cho Sài Thứ gia. Ta muốn dẫn tộc nhân, giơ loan đao trong tay lên, lao ra nanh vuốt của cầm thú, đi nơi sâu xa của thảo nguyên, tìm kiếm một mảnh thiên địa mới.
Tát Cáp đè nén nỗi lòng bi thương, trầm giọng nhìn Tát Mỗ Lê Nhi và Tát Trát Nhi Sai nói:
- Mau trở về, bảo tộc nhân chuẩn bị di chuyển, chúng ta muốn rời khỏi đồng cỏ này!
- Cha, bọn họ sẽ nguyện ý sao?
Tát Trát Nhi Sai mang theo vẻ ưu lo nói.
- Hừ! Thua đồng cỏ, là đáp lại đổ ước. Nếu Sài Thứ gia ép sát không tha, cả tộc liều mạng là được. Không ai có thể ngăn cản tuấn mã chạy vội, cũng không ai có thể ngăn cản được bước chân thề sống chết tiến lên của Tát Đạt gia ta!
Tiếng nói của Tát Cáp trầm trọng mà mạnh mẽ. Giờ khắc này, vì tộc nhân, hắn không thể không ưỡn ngực.
- Trận tranh tài này, còn chưa quyết ra thắng thua đâu!
Nghe tiếng, đám người Tát Cáp ngạc nhiên nhìn tới...
Đi tới chính là một người trẻ tuổi áo bào tro, dáng dấp mười bảy, mười tám tuổi, đao mi như mực, mục như tinh thần, trên khuôn mặt luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, mái tóc màu đen tùy ý cột ở sau gáy, bên hông treo một cái hồ lô tinh xảo. Như lững thững đi dạo, người này chắp hai tay sau lưng, thần sắc nhàn nhã mang theo vài phần hững hờ tùy ý.
Tát Cáp nhận ra là người Thiên Long phái, không biết người tới ý gì, nhất thời không tiện mở miệng.
Lâm Nhất cười nhìn Ô Đoán gật đầu hỏi thăm, mới nhìn Tát Cáp nói:
- Trận thứ ba đánh cược, do ta đến thử xem, được không?
Đám người Tát Cáp kinh ngạc, khó có thể tin nhìn người trẻ tuổi này. Không người nghĩ đến, ở trong tuyệt vọng, nguyện ý ra tay giúp đỡ, dĩ nhiên là một người ngoại tộc qua đường.
Tát Cáp vội nhảy xuống ngựa, mừng rỡ nói:
- Tiểu huynh đệ có niềm tin tất thắng? Không, không, ta là nói, đương nhiên có thể!
Tát Cáp nóng ruột nói năng lộn xộn. Đã có người thay mình ra mặt, sao còn có thể ngờ vực! Đối với người trên thảo nguyên mà nói, đây là cử chỉ vô lễ. Huynh đệ và bằng hữu, là dùng để tín nhiệm. Đã có người ứng chiến, dù sao cũng tốt hơn khuất nhục chịu thua.
Đối mặt Tát Cáp áy náy, Lâm Nhất coi như không thấy. Hắn gật đầu, xoay người liền về phía Cống Trát đứng ngạo nghễ hồi lâu kia.
Mới đi vài bước, Lâm Nhất lại tự giễu lắc đầu nở nụ cười, dừng bước, nhìn lại nói với Tát Cáp:
- Mang cung cứng tốt nhất trong bộ lạc Tát Đạt tới!