Giữa trường kinh biến, dẫn tới bộ lạc Tát Đạt và người Thiên Long phái kinh hô.
Mà trên trán Sài Bất Hồ Nhi xuất hiện một vết đao nhỏ bé, chảy ra một giọt máu. mũ da màu trắng đã bị chém thành hai nửa, rơi ở trên cỏ.
Sài Bất Hồ Nhi tay cầm Kim Tất Cung, trong mắt tất cả đều là khát máu, lạnh lùng âm hiểm nhìn phía trước. Hắn vốn muốn bắt nạt đối phương sức yếu, ai biết một đao kia nhanh như bôn lôi, còn không muốn sống bổ tới. Tuy dùng đao ngăn lại thế tới, nhưng vẫn kém một chút, đầu lâu của mình sẽ giống như mũ da, bị chém làm hai nửa.
Tất cả những thứ này, là nhục nhã Sài Bất Hồ Nhi chưa bao giờ gặp qua. Dưới thẹn quá thành giận, hắn xoay người bắn một mũi tên, lại bị đối phương nhạy bén tránh thoát.
Con mắt Sài Bất Hồ Nhi đỏ lên. Hôm nay nhất định phải giết người này.
Ô Đoán dừng ngựa, trong lòng kinh hoàng, hắn thở ra một hơi, loan đao nằm ngang ở trên lưng ngựa, hoạt động cánh tay phải tê dại. Sau lưng lạnh lẽo, vì mới vừa rồi kinh ra mồ hôi lạnh.
Trên khí lực không bằng đối phương, thời điểm chém giết chân tay tự nhiên co cóng, nhưng Ô Đoán hắn biết, hôm nay tỷ thí, không thể lùi bước, chỉ có thể liều mạng bị thương, mượn khoái đao của mình đến chiến thắng đối thủ. Đáng tiếc, vẫn không thể có hiệu quả, chỉ đánh xuống mũ da của đối phương.
Không nghĩ tới thiếu thủ lĩnh của Sài Thứ gia hung hãn như vậy, lại ở trong lúc cấp bách ra tay đánh lén. Vừa rồi có thể nói tìm được đường sống trong chỗ chết. Khí lực của Ô Đoán ta không bằng ngươi, nhưng so cung tiễn, lại chưa từng sợ qua ai. Trở lại!
Lúc này sắc mặt Tát Cáp ngưng trọng, trong lòng thấp thỏm. Ô Đoán dũng thì dũng đó, nhưng thời điểm giao thủ với Sài Bất Hồ Nhi, vẫn ở dưới hạ phong. Tuy hắn chém xuống mũ da của Sài Bất Hồ Nhi, trên khí thế không kém bao nhiêu, sau đó như kỳ tích tránh thoát một mũi tên ám sát, nhưng vẫn làm người lo lắng đề phòng. Hắn âm thầm cầu khẩn, chỉ cầu trời xanh quan tâm bộ lạc Tát Đạt!
...
Hai tay Tát Mỗ Lê Nhi siết chặt, ngưng thần nhìn chém giết trên sân.
Ngươi nguyện theo ta chết! Tát Mỗ Lê Nhi ta tự nhiên cũng bồi Ô Đoán Đại ca cùng chết!
Hai người lại chạy như bay, nàng lần thứ hai ngừng lại hô hấp.
...
Ô Đoán ở trên ngựa như một cột cờ, thân thể thẳng tắp, loan đao làm cờ sừng sững trong gió, mang theo tư thế sấm gió, hai tay nâng loan đao, mang theo lực lượng toàn thân, mang theo lực lượng trùng kích của ngựa, trong miệng hét lớn một tiếng:
- Giết...
Loan đao như luyện, giống như thiểm điện bổ về phía đối thủ.
Sài Bất Hồ Nhi cười lạnh, lực lượng truyền vào hai tay, đột nhiên vung loan đao lên bổ tới.
Tưởng tượng sau một tiếng vang thật lớn, loan đao của đối phương sẽ bay đến giữa không trung, mình thì nhân cơ hội vung đao chém xuống, liền có thể chém ngang hông đối phương.
Sài Bất Hồ Nhi đang chờ quỷ kế thực hiện được, bỗng nhiên tròng mắt co rụt lại. Ánh đao như cự thạch ép đỉnh kia dĩ nhiên không gặp, song đao theo dự liệu vẫn chưa chạm vào nhau. Trong lòng hắn biết không tốt, ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy thân thể đối phương chùn xuống, loan đao ở trên đường biến thế, tránh thoát loan đao của mình, như một con chó sói giảo hoạt, nhằm về phía bên hông mình mở ra răng nhọn.
Sài Bất Hồ Nhi tao ngộ đột biến, nhưng trong vội không loạn. Trong con ngươi của hắn lóe lên tàn khốc, thân thể cật lực xoay chuyển qua một bên, loan đao dựa thế chém xuống, mạnh mẽ bổ tới bả vai của đối phương.
Ô Đoán gặp thời biến chiêu, loan đao như độc xà thổ tín, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, cắt về phía eo của đối phương. Đang sắp đắc thủ, bên tai vang lên tiếng gió, hắn không suy nghĩ nhiều, cắn chặt hàm răng, loan đao trong tay vẽ ra một đạo ngân quang. Trong chớp mắt, cổ tay xoay một cái, thân thể đột nhiên hạ xuống, loan đao nhanh chóng ngăn ở phía sau.
- Thang...
Một tiếng vang trầm làm người tê răng, truyền đi thật xa.
Loan đao trong tay Ô Đoán đã bị đánh bay, áo da phía sau lưng nổ tung, lộ ra vết máu ở trên lưng. Hắn biến sắc, nhiệt huyết vọt tới yết hầu, theo một tiếng kêu đau đớn, lại bị hắn nuốt xuống. Sau đó hai tay Ô Đoán run rẩy, một tay tóm lấy thiết cung trên yên ngựa, hai chân kẹp chặt, cả người nằm ngửa ra, giương cung, tiện tay rút ra ba mũi tên. Giương cung cài tên, làm liền một mạch.
Ô Đoán kéo căng dây cung, đột nhiên buông lỏng, băng... ba mũi tên nhanh như lưu tinh, bay về phía hậu tâm của Sài Bất Hồ Nhi.
Sài Bất Hồ Nhi bổ vào phía sau lưng Ô Đoán một đao, tuy có loan đao ngăn trở, nhưng vẫn trọng thương đối thủ. Mà áo da bên hông hắn cũng bị cắt một vết thương, máu tươi chảy nhỏ giọt, đau đến hắn hít một ngụm lãnh khí.
Sài Bất Hồ Nhi che vết thương, tức giận đưa tay gỡ xuống Kim Tất Cung, đang định cho đối thủ một đòn trí mạng, nhưng sau đầu tiếng dây cung nổ vang, hắn cả kinh vội quay đầu lại quan sát, mưu đồ tránh né.
Ai biết thời khắc quay đầu lại, Sài Bất Hồ Nhi sợ đến thần sắc đại biến. Chỉ thấy ba mũi tên phá không bắn đến, phân biệt bắn về phía hai vai và hậu tâm của mình. Này còn làm sao tránh né, trừ khi nhảy xuống ngựa. Nhưng lúc này muốn nhảy cũng khôngkịp.
Sài Bất Hồ Nhi bất đắc dĩ, thân thể đột nhiên rời khỏi yên ngựa, hai mũi tên từ bên người gào thét mà qua. Không đợi trong lòng hắn may mắn, phốc... một tiếng, một mũi tên mạnh mẽ đâm vào vai trái.
Sài Bất Hồ Nhi kêu thảm một tiếng, ngã xuống lưng ngựa. Kim Tất Cung trong tay của hắn cũng rơi thật xa, người ở trên mặt đất lăn hai vòng, còn không ngừng gào thét.
- Ô Đoán... Ô Đoán...
Trong trận chiến sinh tử này, Ô Đoán bất ngờ thắng lợi. Các tộc nhân của bộ lạc Tát Đạt hưng phấn hô lên.
Thân thể Ô Đoán ở trên ngựa lung lay, trong con ngươi lập loè đấu chí bất khuất, giơ thiết cung lên thật cao...