- Hốt Tịch Nhi, sao ngươi lại tới đây? Chẳng lẽ ngươi?
Trên mặt Tát Nhân mang theo tức giận, lớn tiếng chất vấn.
Hốt Tịch Nhi này là trưởng lão Hốt Mộc gia, thời điểm đính hôn cũng có mặt. Bây giờ đội đón dâu chưa đến, người này lại theo Sài Thứ gia đứng chung một chỗ, làm phụ tử Tát Nhân cảm thấy không ổn.
Sắc mặt Hốt Tịch Nhi đỏ bừng nói:
- Hốt Mộc gia ta giải trừ hôn ước với Tát Đạt gia!
Nói xong lão giả này vội vã quay đầu ngựa, chui vào trong đám người, không dám thò đầu ra nữa.
- Tại sao?
Tát Nhân phẫn nộ quát.
- Khà khà!
Sài Bất Hồ Nhi âm trầm cười nói:
- Ta cho ngươi biết tại sao, một nửa bãi chăn nuôi của Tát Đạt gia ngươi quy Hốt Mộc gia. Ngươi nói so với bãi chăn nuôi này, chim sơn ca nhà ngươi lại tính là gì?
Thân thể Tát Nhân ở trên ngựa nhoáng một cái, hắn âm trầm nhìn chằm chằm Sài Bất Hồ Nhi, bỗng nhiên cười lạnh.
- Hốt Mộc gia thực ngu xuẩn, lại làm sự tình tranh ăn với hổ. Tát Đạt gia ta không còn, cái kế tiếp chính là Hốt Mộc gia hắn. Thực buồn cười, đáng tiếc, ngu ngốc a!
Sài Bất Hồ Nhi rung đùi đắc ý nói:
- Gả Tát Mỗ Lê Nhi cho ta, ngươi ta là người một nhà, Tát Đạt gia sao lại không chịu cơ chứ?
Tát Nhân mặt không có chút máu, hắn chậm rãi nhìn lại, nhìn thoáng qua tộc nhân, sau đó nhìn Sài Bất Hồ Nhi lạnh lùng nói:
- Tôn nữ của ta không gả cho Hốt Mộc gia xảo trá, cũng sẽ không nịnh nọt mà gả cho Sài Thứ gia ngươi. Chỉ cần là hảo hán tử trên thảo nguyên, cho dù là nhi tử gia đình bình thường, tôn nữ của ta cũng sẽ mang theo đồ cưới phong phú gả đi.
Tát Cáp cũng kiên quyết nói:
- Người con gái của ta muốn gả, là anh hùng quang minh lỗi lạc, mà không phải tiểu nhân chỉ biết bắn lén. Kính xin ngươi lui về, muốn đánh muốn giết, Tát Đạt gia ta không có loại nhát gan, tự nhiên tiếp đến cùng!
- Đại trưởng lão, Tát Cáp, nghe Tát Nhi Thư ta một lời được không?
Tát Nhi Thư ở phía sau hai người cuống lên, hắn thúc ngựa chạy tới. Khuôn mặt hắn co rúm, nhìn Sài Bất Hồ Nhi hơi cúi người, sau đó mới nói với phụ tử Tát Nhân:
- Nữ nhi luôn phải lập gia đình, huống hồ Hốt Mộc gia hối hôn, làm cho Tát Đạt gia ta mất hết mặt mũi. Nếu Sài Bất Hồ Nhi chọn trúng con gái Tát Đạt gia ta, theo ta thấy, như vậy có thể để hai nhà kết thân, cũng thị uy Hốt Mộc gia. Còn nữa, Sài Bất Hồ Nhi chính là anh hùng trên thảo nguyên, ai không biết ai không hiểu! Vì tộc nhân của Tát Đạt gia ta, kính xin Đại trưởng lão chớ lấy cơn giận nhất thời, mà không để ý tính mạng binh sĩ Tát Đạt gia ta! Đây là lời tâm huyết của Tát Nhi Thư ta, xin Đại trưởng lão cân nhắc!
Tát Nhân và Tát Cáp ngạc nhiên nhìn Tát Nhi Thư.
Tát Nhi Thư bình thường gặp người liền cười, tính khí dịu ngoan, chưa bao giờ dám nói nhiều một câu, hôm nay thái độ lại khác thường, ở trước mặt mọi người chỉ trích Đại trưởng lão.
- Tát Nhi Thư, ngươi này là ý gì?
Ánh mắt Tát Nhân hiện ra âm hàn, nhìn chằm chằm đối phương hỏi.
Cái cổ của Tát Nhi Thư co rụt lại, căn bản không để ý tới Tát Nhân ép hỏi, mà quay đầu ngựa, chạy lùi lại vài bước. Hắn quơ cánh tay thô ngắn, nhìn tộc nhân hô lớn:
- Các huynh đệ Tát Đạt gia ta, Đại trưởng lão vì tư dục của mình, làm cho toàn tộc Tát Đạt gia ta ở trong nguy nan. Tát Nhi Thư ta tuyệt đối không thể nhìn tộc nhân mình không công chịu chết. Tôn nữ của Tát Nhân đã bị Hốt Mộc gia hối hôn, đây là chuyện mất mặt tày trời! Bây giờ có Sài Thứ gia coi trọng Tát Mỗ Lê Nhi. Chỉ cần tặng Tát Mỗ Lê Nhi cho Sài Thứ gia, Tát Đạt gia ta liền có thể giải trừ tai họa binh đao hôm nay. Sau đó Tát Đạt gia ta có Sài Thứ gia làm chỗ dựa, mới có thể ở trên thảo nguyên ngày càng lớn mạnh. Vì tộc nhân của Tát Đạt gia ta, kính xin Đại trưởng lão thay đổi chủ ý!
- Ngươi làm càn...
Chỉ vào Tát Nhi Thư tức giận mắng một tiếng, sắc mặt Tát Nhân càng thêm khó xem. Hắn nhắm hai mắt lại, ngực chập trùng.
- Phốc...
Phun ra một ngụm máu tươi thật xa.
Thân thể Tát Nhân lay động, từ trên ngựa ngã xuống.
Kinh biến nổi lên, làm người bộ lạc Tát Đạt không kịp phản ứng, một thân ảnh màu xanh lóe lên, chụp được Tát Nhân sắp rơi xuống.
Chính là Chân Nguyên Tử, chẳng biết lúc nào đã rời khỏi xe ngựa cứu Tát Nhân.
Chân Nguyên Tử dìu Tát Nhân ngồi ở trên cỏ, tiện tay lấy ra hai hạt dược hoàn nhét vào miệng hắn, bàn tay đặt ở hậu tâm, chậm rãi đưa vào một đạo chân lực.
Phía sau có mấy kỵ mã chạy vội tới, sắc mặt đều lo lắng, trong đó Tát Mỗ Lê Nhi ánh mắt đẫm lệ chạy ở phía trước.
Tát Cáp muốn rách cả mí mắt, nhưng đối đầu kẻ địch mạnh, cũng không dám rối ren. Hắn thấy có người cứu phụ thân, tâm trạng an tâm một chút, rút ra loan đao, căm tức nhìn Sài Bất Hồ Nhi, phòng ngừa đối phương thừa cơ phát động công kích.
Ai biết ánh mắt Sài Bất Hồ Nhi không che giấu dâm dục nhìn Tát Mỗ Lê Nhi, căn bản không để ý tới Tát Cáp khẩn trương. Hắn cười nói:
- Ha ha, thực sự là đóa hoa mềm mại trên thảo nguyên, làm người vui tai vui mắt!
- A gia, ngươi làm sao vậy?