Vô Tiên

Chương 251: Đêm mưa (1)




- Nguyên Phong, ngươi ở chỗ nào?

- Sư huynh, ta ở chỗ này, ngươi ở chỗ nào?

Nguyên Thanh và Nguyên Phong như từ trong nước đi ra, há to mồm, liên tục dùng tay lau nước mưa đầy mặt, lớn tiếng hô hoán lẫn nhau. Hai người vốn định đại triển thần uy, nhưng bị nước mưa dội, cái gì cũng nhìn không thấy, không khỏi thất kinh lên.

- Hai người các ngươi đừng nhảy xuống xe ngựa, cũng không nên lộn xộn, có đồ vật gì lên xe thì dùng kiếm chém...

- A... Là Lâm huynh đệ sao? Ngươi ở chỗ nào?

- Lâm huynh đệ, tới bên cạnh ta, vi huynh bảo hộ ngươi chu toàn!

Lâm Nhất đứng ở địa phương ngày thường lái xe, nhìn hai người ở trên mui xe tay chân vung vẩy, hắn bất đắc dĩ lắc đầu.

- Ta có thủ đoạn tự vệ, không cần lo lắng. Hai người các ngươi cách nhau bất quá ba thước, tốt nhất là dựa ở chung một chỗ!

Nhìn hai người cuống quít dựa vào nhau, Lâm Nhất hơi yên lòng một chút. Trong lời nói của Chân Nguyên Tử có ý để mình chiếu cố, tuy hắn giả hồ đồ, nhưng không thể bỏ qua.

Đánh giá tình thế giữa trường, Lâm Nhất nhíu mày.

Màn đêm và mưa lớn cũng không ngăn cản được con mắt và thần thức của Lâm Nhất. Bầy sói nương theo mưa to, đã trào lên trên. Mưa to đối với những súc sinh này không chút trở ngại, giờ khắc này, chúng nó mới là vương giả thống trị mảnh thảo nguyên này!

Các đệ tử Thiên Long phái như bệnh quáng gà nhìn không thấy vật, chó sói đến bên người cũng không phát hiện được, bị cắn trúng đùi, mới bừng tỉnh kinh hô. Khắp mọi nơi đã hỗn loạn tưng bừng.

Chó sói nương thiên thời địa lợi, công kích sắc bén, để những cao thủ trong chốn giang hồ kia khó có thể chống đỡ.

Nước mưa tới gần thân thể Lâm Nhất 2,3 tấc, sẽ lướt qua bên cạnh. Mỗi người giống như từ dưới nước đi ra, chỉ có trên người hắn như trước không dính một giọt nước.

Trong đêm tối, không người phát hiện Lâm Nhất dị thường, mà hắn ở trong trầm tư, cũng tạm thời không chú ý vấn đề mấu chốt này.

Nếu để cho mọi người xúm lại ở chung một chỗ, Tứ Tượng Kỳ của mình có thể bảo vệ được những người này hay không? Nếu như đánh giết con Lang Vương kia, có thể nghịch chuyển xu hướng suy tàn trước mắt hay không?

Lâm Nhất do dự, mặt lại lộ vẻ cay đắng nhíu mày. Cứu mọi người thì như thế nào? Giết Lang Vương thì thế nào? Hắn chỉ là một xa phu, một đệ tử nuôi ngựa mà thôi. Trước mắt cũng không phải là thời điểm trách trời thương dân.

Dưới nhân đạo, vạn vật không gì không có quy tắc. Động tĩnh có tiết, bốn mùa thay phiên, tiến thối chu toàn, tự có pháp luật và quy củ. Là một đệ tử ngoại môn, không mất bản tâm, thủ bản phận là được. Nếu đặt mình trong thế tục, hành tẩu giang hồ, kế sách bây giờ chỉ có thủ bản phận của một người giang hồ, tận một phần đạo nghĩa mà thôi!

Thời điểm Lâm Nhất âm thầm suy nghĩ, hơn mười con chó sói đã đến gần xe ngựa. Mà hai người Nguyên Thanh vẫn mờ mịt nhìn nhau, căn bản không biết dưới chân đã nguy cơ tứ phía.

Trong đó vài con chó sói đánh về phía Lâm Nhất.

Thân hình nhẹ động, Lâm Nhất bồng bềnh đi về phía trước, trường kiếm trong tay không có chiêu thức, tiện tay vung ra, đầu bốn năm con chó sói bay lên, rơi xuống ở trước xe ngựa. Hắn vẫn chưa dừng lại, vây quanh xe ngựa quay một vòng, mỗi một kiếm đều vừa vặn xẹt qua gáy chó sói...

Tiếng nghẹn ngào chen lẫn âm thanh phù phù, hơn mười con chó sói đảo mắt đã biến thành thi thể.

- Là ai? Bầy sói tới sao? Lâm huynh đệ có ở đây không?

Hai người trên xe ngựa khẩn trương vung vẩy trường kiếm, cao giọng gào to.

- Là ta, hai người các ngươi thủ ở trên xe đừng nhúc nhích, cũng đừng nhảy xuống.

Lâm Nhất không có cười nhạo hai người, mà ý tốt lên tiếng nhắc nhở. Mưa lớn như vậy, khiến người ta căn bản không mở mắt được.

Bên tay phải lại nhào lên một đám chó sói, mấy đệ tử Hổ Giao Đường trường kiếm loạn phách, rất khó trúng được. Chó sói đã lao đến phía sau mấy người, hình thành tư thế vây công, gấp đến độ mấy người la to.

Thấy thế, Lâm Nhất bất đắc dĩ lắc đầu, la lớn:

- Các ngươi bảo vệ tốt ba thước trước người, còn lại ta đến ứng phó.

Dưới chân Lâm Nhất nhẹ bước, xuyên qua màn mưa, đã đến trong bầy sói, trường kiếm như hạt mưa rơi, kiếm kiếm tỏa hồn, lại hơn mười con chó sói ngã ở dưới kiếm của hắn.

Trường kiếm vung một cái, hất xuống một tia máu tươi, thân hình Lâm Nhất lóe lên, trở lại bên cạnh xe ngựa. Lại vài tiếng gào thét, bốn năm con chó sói đảo mắt thành thi thể.

Trong vòng năm trượng, hai người Nguyên Thanh cùng mấy đệ tử Hổ Giao Đường đều chỉ ngây ngốc tại nguyên chỗ không dám nhúc nhích, chỉ có Lâm Nhất trái phải di động, trường kiếm vung lên, lại tuỳ theo bước chân hạ xuống. Cứ như vậy, trời mưa, huyết tung, từng con từng con chó sói biến thành từng bộ thi thể.

...

Chân Nguyên Tử cũng tìm được một thanh trường kiếm, nghe gió biện vị, râu dài phiêu phiêu, ánh kiếm bay múa, trong vòng một trượng, tất cả chó sói đều bị chém giết.

Mạnh trưởng lão cũng giống như Chân Nguyên Tử, một đôi thiết chưởng bảo vệ trên dưới quanh người, thỉnh thoảng có chó sói bị đánh bay. Hai người đối phó những chó sói này, ngược lại không có chút bất tiện, đối mặt chó sói điên cuồng vọt tới, trong khoảng thời gian ngắn, vẫn còn thành thạo điêu luyện.

Quý Thang và La Dung cách nhau không xa, tuy không có nhẹ nhàng như Mạnh trưởng lão và Chân Nguyên Tử, nhưng giết chó sói cũng không chút nương tay. Trước mặt Ô Đoán đã chất thành một đống xác chó sói, hắn còn liên tục gầm rú, không ngừng gọi giết, cực kỳ hung hãn.