Vô Tiên

Chương 238: Pháp thuật (2)




- Sơn nhân ta có việc đi đầu một bước!

Trung niên đột nhiên nói, sau đó chỉ thấy tiên trưởng vỗ ghế dựa, thân thể chậm rãi bay lên.

Trong tiếng kinh hô, mọi người vội vàng quỳ xuống, cao thấp không đồng đều hô cung tiễn tiên trưởng. Dưới chân trung niên kia lại bốc lên yên vụ, giống như cưỡi gió đạp mây, sau đó ánh lửa lóe lên, thân ảnh biến mất ở trước mặt mọi người.

Sau một phen kinh thán, hương dân lục tục rời đi, Lâm Nhất đứng ở trong đám người, trên mặt mang theo kinh ngạc, âm thầm lắc đầu.

Thời điểm trung niên kia thi pháp, Lâm Nhất ở phía sau đoàn người quan sát, vóc người hắn đơn bạc, nhưng thân thể không lùn, đứng ở phía sau cũng có thể thấy rõ.

Hành sự cẩn thận làm đầu, Lâm Nhất trước sau không dám sử dụng thần thức tra xét đối phương. Nhìn thấy đối phương bắn ra quả cầu lửa, đúng là để hắn sợ hết hồn. Chẳng lẽ trong thâm sơn cùng cốc thật có cao nhân sao?

Bất quá tuy tuổi của Lâm Nhất không lớn lắm, nhưng đã gặp phố phường bách thái, nhìn trung niên kia thế nào, cũng không giống như cao nhân. Bộ dáng hèn mọn, con ngươi thần sắc bất định, vừa nhìn liền biết là loại gian xảo giả dối. Nhưng hơn hai mươi hương dân trong viện, mỗi người coi hắn như thần linh, Lâm Nhất tất nhiên là phải cẩn thận.

Phải biết không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, chỉ bằng tướng mạo đến nhận rõ một người, thật sự là không công bằng.

Nhưng trung niên kia bắn ra quả cầu lửa, lại khác hẳn với pháp thuật. Ít nhất không giống Lâm Nhất thi triển pháp thuật.

Nhất thời bất cẩn, Lâm Nhất cũng không nhìn ra mánh khóe trong đó, tự nhiên không tiện tự ý phỏng đoán. Mà thời điểm trung niên nhìn thấy ngọc bội ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, để hắn oán thầm. Bất luận người này có thể chữa khỏi bệnh kín của phụ nhân kia hay không, đây cũng là một hạng người tham tài.

Mà thủ pháp lấy đi ngọc bội trong tay bà lão, chỉ có thể cho thấy trung niên kia biết võ công, không quan hệ gì tới pháp thuật.

Cuối cùng thời điểm trung niên rời đi, náo ra động tĩnh thật lớn, Lâm Nhất không kiềm chế nổi, lặng lẽ thả ra thần thức, lén lút quan sát đối phương, nhưng vẫn không biết yên vụ kia là như thế nào.

Pháp thuật hình thành phong vũ lôi điện, đều là mượn lực lượng của đất trời, bỗng dưng hiện ra. Nhưng yên vụ dưới chân trung niên là từ trong áo bào sinh ra. Trong áo bào có đồ vật không biết tên, những đồ vật này làm sao hình thành yên vụ?

Lâm Nhất nghĩ không hiểu. Bất quá cuối cùng hắn vẫn nhìn rõ ràng, lúc trung niên rời đi dùng là khinh công trong chốn giang hồ, trên người hắn cũng không có một tia sóng linh khí.

Mà trong tay áo người kia cũng chứa đồ vật kỳ lạ, đó là nguyên do sinh ra ánh lửa, trong đó đến tột cùng như thế nào, tương tự làm người không rõ.

Lâm Nhất lắc đầu cười khổ, thiên địa to lớn, thực sự là không gì không có.

Trung niên kia không phải Tu Tiên giả, thì tự nhiên không thể biết pháp thuật? Vậy làm sao trị liệu nữ tử trẻ tuổi kia?

Hồi tưởng người kia hành sự quỷ dị, Lâm Nhất âm thầm lưu tâm.

Lúc bà lão và con dâu đi qua bên cạnh, Lâm Nhất vội vàng tránh qua. Trời tối thấy không rõ bóng người, bà lão chỉ cảm thấy bên cạnh có người, ngược lại là nữ tử trẻ tuổi kia mở miệng nói:

- Đa tạ!

- Không có gì, không cần phải cảm tạ!

Lâm Nhất nhẹ giọng nói.

- Ồ! Khẩu âm của tiểu ca không phải người địa phương!

Lỗ tai của bà lão ngược lại còn rất tốt, nàng dừng bước.

- Ta là người qua đường tá túc, mời lão phu nhân đi trước!

Lâm Nhất gật đầu ra hiệu, ý bảo các nàng đi ở phía trước.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, nữ tử trẻ tuổi mỉm cười đánh giá người trẻ tuổi ăn nói ôn hòa trước mắt:

- Công tử là tuỳ theo những xe ngựa kia đến a! Tại sao lại tới đây?

Nàng nói xong, dường như nhận thấy được cái gì, thẹn thùng xoay người sang chỗ khác.

- Những người kia là đồng bạn của ta, vừa rồi không có chuyện gì đi dạo, nên tới nhìn náo nhiệt!

Lâm Nhất đi theo phía sau hai người hỏi:

- Không biết tiên trưởng kia từ đâu đến! Chẳng lẽ thực sự là cao nhân?

Có lẽ vì tâm sự đã thành, bà lão hưng phấn nói:

- Tiểu ca hẳn kiến thức thủ đoạn của tiên trưởng a! Thật đúng là nhân vật giống như thần tiên! Nghe nói tiên trưởng này đến từ hải ngoại tiên sơn, mấy tháng trước vân du đến đây, tiên tung bất định. Thôn ta may mắn được tiên trưởng giá lâm, lần này ta có thể bế cháu, ha ha!

- Mẹ, đừng nói những thứ này!

Nữ tử nhẹ giọng trách cứ.

Bà lão không để ý lắm, cười nói:

- Lão thân lớn tuổi, thích lải nhải, con dâu chớ trách! Tiên trưởng từng đến Phác Gia thôn ta ba lần, chữa được rất nhiều quái bệnh! Ngươi xem thủ đoạn của người ta, không phải thần tiên thì là cái gì? Nếu tiên trưởng phân phó, thì nên sớm trở lại, ngoan ngoãn tắm rửa thay y phục cho lão thân, chờ đợi tiên trưởng thi pháp, không nên trễ nãi!

Nữ tử ngượng ngùng, thấy Lâm Nhất cúi đầu bước đi, không để ý hai người đối thoại, mới cảm thấy hơi an ủi. Nàng và Lâm Nhất tuổi xấp xỉ nhau, đối với sự tình như vậy, tự nhiên là thẹn thùng.

- Công tử, phía trước là hàn xá, mời đi vào uống chén trà nóng!

Đi đến cửa nhà, hai người khách khí nói.

Lâm Nhất lắc đầu nói:

- Đêm đã khuya có nhiều bất tiện, không dám quấy rầy hai vị, cáo từ!

Sau khi chia tay, Lâm Nhất nghỉ chân đánh giá bốn phía, trầm tư chốc lát, sau đó đi về.