Nhìn mọi người trước mắt kinh phục, trung niên đắc ý ưỡn cao bộ ngực, giọng nói như quỷ khóc vang lên:
- Tiểu nhi này bị cô hồn dã quỷ quấn quanh người, vừa rồi đã bị sơn nhân ta thi triển Ngũ Hành Trấn Hồn Thuật khu trừ, cô hồn kia cũng bị Thiên Hỏa tiêu diệt.
Lão hán tiến lên đỡ tôn tử, sau đó quỳ xuống, không ngừng dập đầu nói cám ơn:
- Đa tạ tiên trưởng thi pháp, tiên trưởng pháp thuật thông thiên, làm người ta nhìn mà than thở! Dám hỏi tiên trường, cháu của ta... sau này sẽ vô sự sao?
Đối mặt nghi vấn, trung niên bất mãn hừ một tiếng:
- Bản sơn nhân mượn lực lượng của đất trời thi pháp, giúp tôn tử của ngươi trừ tai tránh họa. Như thế nào, chẳng lẽ trăm năm đạo hạnh của ta là giả?
Lão hán liên tục xua tay, vội nói:
- Không dám mạo phạm tiên trưởng, đây là một chút tâm ý của lão nhi, mong tiên trưởng vui lòng nhận lấy!
Nói xong hắn từ trong lồng ngực móc ra mấy khối bạc vụn, hai tay cung kính dâng.
Lúc này ngữ khí của trung niên mới trì hoãn, không chút khách khí nhận bạc, dạy dỗ:
- Tiên nhân đi vào hồng trần lịch lãm, cũng phải như người thường ăn cơm! Mang tôn tử của ngươi về đi, ngủ một giấc là được rồi!
Lão hán luôn mồm đa tạ, ôm tiểu hài tử vào trong ngực, ở trong tiếng chúc mừng của mọi người đi ra khỏi sân.
- Tiên trưởng, lão bà dập đầu cho ngài...
Bà lão lúc trước tiến lên hành lễ, con dâu bên cạnh không lay chuyển được mẹ chồng, cũng chỉ có thể đi theo thi lễ.
- Lão phu nhân không cần giữ lễ tiết, có chuyện kính xin nói rõ!
Ánh mắt trung niên lộ ra tinh quang, liếc mắt nhìn nữ tử trẻ tuổi phía sau bà lão, ngữ khí ôn hòa hơn rất nhiều.
Bà lão đứng dậy, từ trong lòng móc ra một túi vải, lấy ra một miếng ngọc bội. Nàng có chút không nỡ, nhẹ vuốt một lúc, sau đó quyết tâm đưa ngọc bội đến trước mặt trung niên nói:
- Đây là đồ vật gia truyền của gia đình lão thân, con ta thành hôn hơn ba năm, nhưng đến nay vẫn chưa có con nối dõi, mắt thấy gia tộc phải tuyệt hậu, lưu bảo vật này lại có tác dụng gì. Hôm nay liền hiến cho tiên trưởng, chỉ cầu tiên trưởng thi pháp, để gia tộc ta khai chi tán diệp, lão bà tử ta dù làm trâu làm ngựa cũng không tiếc!
- Mẹ...
Cô con dâu kia đã xấu hổ không chịu nổi, cúi thấp đầu xuống, nhỏ đến mức không thể nghe hô khẽ một tiếng. Loại chuyện này cũng chỉ có mẹ chồng mới có thể nói ra, nhưng lại làm cho nàng ở trước mặt mọi người mất hết mặt mũi.
Trung niên kia nhờ ánh lửa, đánh giá ngọc bội trong tay bà lão. Hắn thấy ngọc bội ban hoàng cổ phác, ôn nhuận như nước, trong lòng biết vật ấy bất phàm, trong lòng không khỏi kinh hỉ.
Vuốt chòm râu, trung niên nheo mắt tam giác, gật đầu nói:
- Ngọc bội kia chỉ là tục vật tầm thường, không có gì kỳ lạ quý hiếm. Chỉ là lão phu nhân một mảnh thành tâm, sơn nhân từ chối thì bất kính rồi!
Bà lão định khẩn cầu tiên trưởng không nên chối từ, đã thấy hai tay trống không, ngọc bội đã không thấy bóng dáng.
Trung niên thoả mãn dùng tay ấn ấn ngực, đôi mắt tam giác đánh giá nữ tử phía sau.
Nữ tử này bất quá mười bảy mười tám tuổi, tuy chỉ mặc bố y, nhưng vóc người thướt tha, tướng mạo thanh tú. Nơi cổ áo buông xuống, có thể thấy được da thịt nhẵn nhụi.
Trung niên ho khan một tiếng, nuốt xuống nước bọt, mới cao thâm khó dò nói:
- Sơn nhân quan sát phụ nhân này, âm dương không đều, tuy không ngừng mưa móc, nhưng địa khôn không trạch! Chỉ có thi pháp sắp xếp âm dương, mới có thể Càn Khôn giao thái. Sang năm lúc này, lão phu nhân ôm tôn tử không phải việc khó!
Bà lão kinh hỉ nói:
- Như vậy quá tốt! Kính xin tiên trưởng thi pháp!
Con ngươi của trung niên chuyển động, giả vờ trầm ngâm một phen, mới ung dung thong thả nói:
- Hôm nay sơn nhân thi pháp đã nhiều, sợ là làm trái luật trời!
- Vậy làm sao cho phải! Con ta không ở nhà, bằng không thì nhất định để nhi tử bất hiếu kia đi theo bên cạnh hầu hạ, để bày tỏ lòng thành.
Bà lão gấp đến độ bóp cổ tay than thở. Nghe nói tiên trưởng tới, nàng liền vội vàng mang theo con dâu chạy tới, không nghĩ tới vẫn chậm một bước.
Nhìn bà lão trước mắt lo lắng, trung niên cũng thở dài một tiếng, trách trời thương dân nói:
- Thôi! Sơn nhân luôn lấy lòng dạ từ bi, liều mạng ảnh hưởng tu hành, giúp ngươi một lần đi!
Không đợi bà lão thi lễ đáp tạ, trung niên vung tay lên, không thể nghi ngờ nói tiếp:
- Bảo con dâu của ngươi trở về, tắm rửa thay y phục, đóng chặt cửa phòng. Trong vòng ba ngày không cho phép ra khỏi phòng, không thể gặp người.
Bà lão nghe vậy vui vẻ, lại vội hỏi nói:
- Chẳng lẽ con dâu ta phải ba ngày không ăn không uống? Tiên trưởng định khi nào thi pháp?
Trung niên hơi không kiên nhẫn, hắn phất phất tay, lạnh giọng nói:
- Phàm nhân có pháp thuật của sơn nhân, dù quanh năm không ăn không uống lại có ngại gì, huống hồ chỉ là ba ngày! Sơn nhân ta tự có phương pháp, trở lại làm theo là được, không cần nhiều lời!
Bà lão không dám trái lời, liên tục tán thành.