Âm thanh cổ quái gầm lên.
Trong tiểu viện tiếng gió đột nhiên nổi lên, đám người Thiết Ngưu không dám lười biếng, ngưng thần quan sát, chỉ nghe ‘xoảng’’lách cách’’phù phù’ vang lên. Binh khí của Liễu Đường chủ cùng mấy thủ hạ đều dạt ra, nằm ngã trên mặt đất.
Quý Thang nhảy lên thật cao, người ở giữa không trung, biết tình thế không ổn, trường kiếm trong tay hắn múa thành hoa tuyết, bổ về phía Thiết Ngưu.
Đinh... một tiếng vang giòn, trường kiếm bị đánh gãy thành mấy khúc bay tung tóe, lại ‘phù phù’ một tiếng, Quý Thang thẳng tắp té rớt ở trên đất.
Đám người Thiên Long phái để huynh đệ Thiết Ngưu lòng sinh tử chí, chớp mắt liền nằm một chỗ. Ba người không còn may mắn, mà sau lưng bốc lên hàn khí, từng người kinh hãi nhìn chung quanh.
- Tiền... Tiền bối đến tột cùng là người phương nào? Vì sao đối địch Thiên Long phái ta?
Hai tay Quý Thang chống đất, gian nan ngẩng đầu lên. Hắn bất lực nhìn đồng môn ngã xuống ở bên cạnh, hàn ý chưa bao giờ có xông lên đầu. Cao nhân này còn là người sao? Thái Thượng trưởng lão trong tông môn cũng chỉ như thế a? Nếu có cao nhân như thế đối nghịch với Thiên Long phái, như vậy con đường trước mắt còn có thể đi sao?
- Ta chỉ là người qua đường... lẫn nhau không liên hệ. Chớ chọc ta, bằng không thì, các ngươi sẽ chết sớm......
Âm thanh cổ quái âm vang, một tia chỉ phong xuyên qua bóng đêm, Quý Thang ngã chổng vó, lại không còn động tĩnh.
- Ha ha! Đa tạ tiền bối cứu mạng...
Cao nhân thực sự là đến cứu mình, nhưng tiếng cười của Thiết Ngưu im bặt. Hai huynh đệ bên người cũng ‘phù phù’ ngã xuống đất, sống chết không rõ.
- Tiền bối?
Thiết Ngưu có chút không tìm được manh mối, chỉ thấy trước mắt lóe lên hào quang nhỏ yếu, một người tuổi còn trẻ xuất hiện ở trước mặt.
- A... Là ngươi? Là Lâm huynh đệ sao?
Đầu óc Thiết Ngưu có chút mê muội, hắn nhìn người trẻ tuổi đột nhiên hiện thân ở trước mắt, dưới ánh trăng, khuôn mặt kia quen thuộc như vậy, không phải Lâm Nhất thì là ai.
Lâm Nhất từ khách sạn đi ra, thần thức tập trung nơi đi của Quý Thang, chính là tiểu viện mà đám người Thiết Ngưu ở. Sau khi hắn chạy tới, quả nhiên nhìn thấy Quý Thang phụng mệnh muốn giết ba huynh đệ Thiết Ngưu.
Hổ Giao Đường sớm có người điều tra rõ nơi đặt chân của đám người Thiết Ngưu, ba huynh đệ này bị người dễ dàng vây ở trong tiểu viện.
Xuất thủ cứu người không khó, khó là làm sao không tiết lộ hành tung. Che lấp thân phận, thủy chung là một nan đề khi Lâm Nhất hành sự. Mà hắn cũng đại thể phỏng đoán ra, lần này Thiên Long phái lấy đệ tử du lịch làm danh, chính là vì làm mồi, câu người trục lợi trong thiên hạ tới, sau đó tiêu diệt từng cái, diệt trừ đối thủ.
Động tác này của Thiên Long phái, là một mũi tên hạ hai con chim! Chỉ sợ rất nhiều môn phái trên giang hồ, sau lần này nhiều năm cũng không khôi phục được nguyên khí, mà Thiên Long phái cho dù không có đan dược và thần binh ở hải ngoại giúp đỡ, cũng không có người lay động được địa vị độc tôn.
Nếu thật như thế, Thiên Long phái có thể nói mưu tính ẩn sâu, hành sự tàn nhẫn. Không biết có bao nhiêu người sẽ rơi vào trong cái bẫy to lớn này. Người vì tiền mà chết, điểu vì thực mà vong, trong chốn giang hồ tự nhiên không thiếu hạng người thấy lợi tối mắt.
Tuy khinh thường hành động của Thiên Long phái, Lâm Nhất cũng không thèm để ý những giang hồ phân tranh này. Nhưng hắn lại muốn cứu đám người Thiết Ngưu, vì thế điểm huyệt thủ của Chân Nguyên Tử đã có đất dụng võ.
Đặt ở dĩ vãng, Lâm Nhất ra tay, đối phương không chết cũng thương. Người thường khó có thể chịu đựng được lực lượng của hắn.
Lâm Nhất đè thấp tiếng nói, che giấu thân phận, cảnh cáo đám người Quý Thang, là trong lòng còn mang thiện ý. Mạnh Sơn nói lời vũ nhục, tuy Lâm Nhất nhẫn nại, nhưng hỏa khí trong lòng chưa tiêu, tất cả đều rơi ở trên đầu đám người Quý Thang.
Nhưng đối với đồng môn mấy ngày nay chung đụng, Lâm Nhất thực sự không thể hạ sát thủ.
Võ công của Quý Thang cao hơn người khác, Lâm Nhất điểm đám người Liễu Đường chủ xong, đối với hắn cũng như vậy, nhưng Phong Vân Điểm Huyệt Thủ không đủ thành thạo, một lần không điểm được đối phương, vậy bù thêm một chỉ.
Xuất phát từ kiêng kỵ, Lâm Nhất lại điểm ngã Mậu Thần và Dương Thụy, lúc này hắn mới hiện thân gặp lại Thiết Ngưu.
- Thiết Ngưu Đại ca, là ta! Nơi này không phải chỗ nói chuyện, sau này huynh đệ lại giải thích bồi tội! Đi theo ta!
Lâm Nhất tung Bích Vân Sa, trong tiểu viện thanh vân mịt mờ. Hắn không để ý Thiết Ngưu kinh ngạc, xách hai người Mậu Thần lên Bích Vân Sa, sau đó kéoThiết Ngưu.
Bích Vân Sa mang theo bốn người lên tới giữa không trung.
- Thiết Ngưu Đại ca, nhà ngươi ở vị trí nào?
Lâm Nhất hỏi.
Thiết Ngưu kéo lấy Lâm Nhất không thả, giống như bệnh tâm thần chỉ về phía trước, cảm thấy bên người tiếng gió rít gào, mình lại phi hành ở trên không trung!
Lâm Nhất khởi động Bích Vân Sa, đảo mắt ra khỏi thành, chỉ một lát sau, liền theo Thiết Ngưu chỉ dẫn, chậm rãi hạ xuống bên cạnh rừng cây ở ngoài một trấn nhỏ.
Xách hai người Dương Thụy mê man bất tỉnh lên, Lâm Nhất phất tay, thanh vân biến mất không thấy.
Thiết Ngưu lung lay đầu, chân như nhũn ra, hắn ngơ ngác nhìn Lâm Nhất, thoáng như trong mộng.
- Thiết Ngưu Đại ca!
Lâm Nhất vỗ vai Thiết Ngưu.
Thiết Ngưu hít sâu một hơi, vỗ vỗ hai gò má, lại nhìn xung quanh, thấy đã ở ngoài trấn nhỏ của mình, hắn chậm rãi phục hồi tinh thần lại, không khỏi mở miệng, cười ha ha nói:
- Thực sự là mở rộng tầm mắt rồi! Đại ca có mắt không nhìn thấy thái sơn, nguyên lai Lâm huynh đệ của ta mới thật sự là cao nhân. Câu cửa miệng nói thật hay, thần long thấy đầu mà không thấy đuôi. Huynh đệ của ta lại vì cứu ta, hiện ra chân thân. Ha ha! Đại ca ta đúng là người có phúc! Đời trước đã tu luyện ra phúc khí, để ta có được huynh đệ thần tiên như ngươi!
Lâm Nhất trầm ngâm chốc lát, nhẹ giọng nói:
- Thiết Ngưu Đại ca, ta vốn là người tu đạo, cũng không phải thần tiên gì. Chuyện hôm nay, là ta liên lụy Đại ca. Cứu ba vị huynh trưởng ra, cũng là làm hết bản phận huynh đệ. Chờ người Thiên Long phái rời xa, các ngươi sẽ không có chuyện gì. Huynh đệ ta ở Thiên Long phái, cũng chỉ là giả thân mượn đường mà thôi. Vừa rồi điểm hôn mê hai vị huynh trưởng, là không muốn thêm chuyện liên lụy tới các ngươi. Còn cần Thiết Ngưu Đại ca sau đó giải thích thay. Huynh đệ đi rồi, sau này có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại, chỉ có thể ở nơi này chia tay Đại ca. Mong Thiết Ngưu Đại ca cùng hai vị huynh trưởng bảo trọng!
- Huynh đệ ta không phải vật trong ao, sớm muộn gì cũng sẽ phong vân tế hội, long phi cửu thiên. Đại ca cùng có vinh hạnh theo!
Sau khi Thiết Ngưu biết được ngọn nguồn, tự đáy lòng thay Lâm Nhất vui vẻ, cũng vì mình có huynh đệ tựa như thần tiên mà tự hào. Thiết Ngưu làm người ý chí bằng phẳng hào phóng, trong lời nói hiển lộ hết chân tình, để Lâm Nhất cũng lòng sinh yêu thích. Người như vậy làm huynh đệ, mới có thể cởi mở, mới có thể sinh tử tương giao.
Lâm Nhất không che giấu nữa, tiện tay lấy ra hai bình linh tửu, tặng nhau khi sắp chia tay. Hắn cũng nghĩ tới truyền thụ võ công, nhưng ngẫu nhiên gặp mặt, ngày mai phải rời khỏi, hành trình vội vàng, liền báo vị trí sư môn của mình, để những thân bằng này chiếu ứng lẫn nhau.
- Thiết Ngưu Đại ca, thân phận và lai lịch của ta, không nên đề cập với người ngoài, để tránh gặp phải bất trắc. Lúc trời sáng hai vị huynh trưởng tự nhiên sẽ tỉnh lại, không cần lo lắng. Hai vò rượu này không phải tục vật có thể so sánh, có tác dụng trừ bệnh cường thân... Tiểu đệ đi đây!
Lâm Nhất ôm quyền thi lễ, nhìn Thiết Ngưu mỉm cười gật đầu, thân hình đột nhiên lóe lên, biến mất ở trong màn đêm.
- Ha ha! Huynh đệ của ta thực lợi hại...
Thiết Ngưu than thở không ngớt. Dưới bầu trời đêm, tiếng cười sang sảng truyền đi rất xa!