Âm thanh của Chân Nguyên Tử cao vút lên:
- Trong truyền văn, xuyên qua hải vực hơn ngàn vạn dặm, trải qua vô số hải đảo, sẽ tới một lục địa càng thêm rộng lớn, nơi đó có quốc gia càng cường đại hơn, cũng là tứ phương quân chủ. Làm cho lão đạo động tâm nhất là, nơi đó còn có Tiên đảo và Linh Sơn. Ở trên những Tiên đảo Linh Sơn kia, có linh đan diệu dược rèn thể phách, mở tâm trí. Càng có tiên nhân am hiểu trường sinh chi đạo, có thể phi thiên độn địa, không gì làm không được!
Chân Nguyên Tử nói đến nơi thích thú, hai con mắt rực rỡ, thần thái phi dương!
- Đạo trưởng cũng tin câu chuyện thần tiên kia?
Lâm Nhất nhướng mày hỏi.
Chân Nguyên Tử vuốt râu cười ha ha nói:
- Nghe đồn không hẳn có thể tin, nhưng nghe đồn cũng không phải tất cả đều là giả! Hai mươi năm trước, lão đạo từng gặp một vị tiền bối vân du tứ phương, vị tiền bối này chính mồm nói cho ta biết, cuối Đông Hải này, tuy không có thần tiên, nhưng có Tu Tiên giả. Mà những người siêu thoát phàm tục kia, đều có khả năng lên trời xuống đất, có thể so với thần tiên!
- Chẳng lẽ vị tiền bối kia từng đi qua nới đó?
Lâm Nhất hỏi.
Chân Nguyên Tử lắc đầu cười nói:
- Vị tiền bối này cũng chưa từng đi qua. Không nói đến hải vực mênh mông vô bờ, khiến người ta thân ở trong đó không biết làm thế nào. Nơi ấy biển rộng sâu xa, sóng to gió lớn, sẽ ở trong khoảnh khắc đánh hải thuyền thành bột mịn. Nếu không có hải đồ, không có hướng dẫn, thì dù khuynh lực của một quốc gia, cũng không tới được bỉ ngạn!
- Vì một tin đồn, vì một điển tịch ghi chép, liền không tiếc bất cứ giá nào, không sợ thiên tân vạn khổ tìm kiếm, cuối cùng chỉ là công dã tràng sao. Đạo trưởng, ngươi nói như vậy có đáng giá không?
Lâm Nhất nhìn về phía trước, ánh mặt trời loang lổ tung xuống, trước mắt một mảnh ảm đạm.
Tiếng nói của Chân Nguyên Tử trầm thấp xuống:
- Chúng ta một đời khổ tu là vì cái gì? Còn không phải vì tìm hiểu thiên địa chí lý, để cầu nghịch thiên trường sinh. Con đường tu luyện, một là bế quan, rèn luyện thân thể, khổ tu tâm trí. Phàm nhân chúng ta, dùng mấy chục năm, thông gân mạch, mở huyền quan, tu đến Tiên Thiên thân thể, cũng được cho là hạng người kinh tài tuyệt diễm trong chốn giang hồ, nhưng như vậy thì đã làm sao? Nhân sinh sau trăm năm, một ly đất vàng mà thôi.
- Hai là vân du tứ phương, đi tìm cơ duyên nhân quả. Nghe đồn có tiên sơn, còn có Tu Tiên giả tồn tại, tựa như bệnh quáng gà nhìn thấy đại đạo, ai sẽ buông tha cơ hội như vậy? Lão đạo sẽ không bỏ qua, Lâm Nhất ngươi cũng không phải người bỏ vở nửa chừng. Còn cuối cùng có phải công dã tràng hay không, đã không quá quan trọng!
- Kiên nhẫn, sắt cũng có thể mài thành kim...
Lâm Nhất suy tư gật đầu.
Chân Nguyên Tử mặt lộ vẻ vui mừng nói:
- Lời ấy rất diệu... Lâm tiểu tử ngươi học thức không kém.
Lâm Nhất lắc đầu cười nói:
- Đây cũng không phải lời ta nói
- Chẳng lẽ là sư phụ ngươi dạy!
Chân Nguyên Tử nhìn Lâm Nhất.
Lâm Nhất nói:
- Đây là ở quê nhà ta, một vị tiên sinh giáo huấn nói như vậy. Vừa rồi nghe đạo trưởng nói hàm ý thâm hậu, trong lòng sinh ra chút đốn ngộ mà thôi!
- Bất quá sư phụ ta cũng từng ngao du thiên hạ mấy chục năm, nhưng không có cơ duyên như đạo trưởng!
Con mắt Lâm Nhất lướt qua vẻ ngơ ngẩn.
Chân Nguyên Tử cười ha ha nói:
- Chỉ là tiền đồ chưa biết a!
Nhìn thoáng qua Lâm Nhất, hắn lại nói:
- Lệnh sư cũng là người tu đạo? Còn không biết vị trí sư môn của Lâm tiểu tử ngươi, sau này có cơ hội, cũng tiện bái phỏng một chút!
Thấy ánh mắt của Chân Nguyên Tử nóng bỏng, Lâm Nhất chần chờ, nhẹ giọng nói:
- Sư môn xuống dốc, không đề cập tới cũng được!
- Ha ha! Ta nói vì sao cùng tiểu tử ngươi hữu duyên như thế! Nguyên lai ngươi ta chính là đồng đạo! Tiểu tử, ánh mắt của lão đạo không kém chứ?
Chân Nguyên Tử nhếch cằm, tay vuốt râu, thần sắc đắc ý.
Lâm Nhất mỉm cười.
...
Lạc nhật kéo dài bóng dáng xe ngựa, ở dưới bóng cây không ngừng tiến lên.
Một thành nhỏ bị bóng cây vây quanh xuất hiện ở dưới ánh chiều tà. Đi đến gần, trên cửa thành ghi hai chữ Hạ Quận rõ ràng có thể thấy được.
- Qua An châu trăm dặm là Hạ Huyện, tại sao lại là Hạ Quận?
Lâm Nhất hiếu kỳ hỏi.
- Ha ha! Không có sai đường đâu.
Chân Nguyên Tử cười nói:
- Thời cổ có phân chia Thượng Quận và Hạ Quận. Thượng Quận quản hạt hai mươi huyện, Hạ Quận quản hạt mười huyện. Hạ Quận này thành trì không lớn, nhưng là cổ thành. Theo niên đại xa xưa, nhân khẩu di chuyển, quận huyện điều trị, nơi này từ lâu triệt quận thành huyện. Chỉ là cổ thành này vẫn lưu lại dáng cũ. Hạ Quận tức là Hạ Huyện, chẳng có gì lạ !