Vô Tiên

Chương 218: Chim sẻ ở đằng sau (2)




Bây giờ cắm trại ở vùng hoang dã, có cơ hội vạch trần nghi hoặc trong lòng, Lâm Nhất đương nhiên sẽ không buông tha.

Thân hình hai người ở phía trước cực nhanh, một trước một sau, lôi ra hai bóng dáng nhàn nhạt, liên tục bay nhanh. Lâm Nhất theo ở phía sau, không dám áp sát quá gần.

Bích Vân Sa có thể bay, nhưng khá tiêu hao linh lực, không tới ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Nhất thật không nỡ bay lên trời. Tuy cảm giác bay rất tốt, nhưng tư vị linh khí khô cạn là rất khổ sở, hắn không muốn giẫm lên vết xe đổ lần hai.

Nếu Bích Vân Sa giống như Ngự Phong thuật của mình thì tốt rồi, linh khí tổn hao ít, như vậy mình có thể tùy ý bay lượn trên không trung. Xem ra vẫn là vì tu vi quá yếu.

Trong ngọc giản mà Huyền Nguyên chân nhân lưu lại, rất ít đề cập tới linh khí và pháp khí phi hành. Ngẫm lại cũng phải, cao nhân Trúc Cơ kỳ liền có thể ngự kiếm phi hành, linh khí phi hành liền không cần dùng tới.

Đệ tử Luyện Khí kỳ vốn không thể bay, cho dù có pháp khí phi hành, tốc độ cũng rất chậm. Phòng Xảo Nhi coi Bích Vân Sa là đồ vật âu yếm, là vì tu vi cao và linh khí dồi dào làm chỗ dựa!

Lâm Nhất theo hai người đi gần nửa canh giờ, tới trước một lòng chảo, chỉ thấy tốc độ của hai người hơi chậm lại, Lâm Nhất vừa định tiềm hành tới gần, nhưng trong lòng rùng mình, hóa thành một cỗ thanh phong rời đi.

Trong lòng chảo đột nhiên tuôn ra hơn mười người, hai người hơi bàn giao, sau đó từng cái từng cái thi triển khinh công, bay nhanh về phía Lâm Nhất.

Lâm Nhất lui nhanh, không quên tra xét hướng đi của đối phương.

Cùng đối phương cách nhau không tới một dặm, Lâm Nhất cũng không muốn bị đám người kia ở sau lưng truy đuổi, không chần chừ nữa, hắn đưa tay tung Bích Vân Sa, một đóa thanh vân thẳng tới giữa không trung.

Cách mặt đất không dưới trăm trượng, Lâm Nhất mới đứng vững ở trên Bích Vân Sa, ẩn thân trong thanh vân nhìn xuống.

Dưới ánh trăng, hơn mười người như một hàng dài, người đi đầu xông lên trước, xa xa dứt bỏ mọi người. Đám người phía sau khinh công cũng không tầm thường, theo sát chạy gấp.

Tình cảnh trên đất, để Lâm Nhất ở giữa không trung cực kỳ ngạc nhiên, sự tình quả nhiên không phải đơn giản như vậy!

Quản không được nhiều, Lâm Nhất móc ra một viên Linh Thạch nắm trong tay, khởi động Bích Vân Sa, ở trên không trung chậm rãi đi theo, không dám tiếp tục tới gần. Vừa rồi nếu không phải cẩn thận, thuật ẩn thân của mình cũng chưa chắc dùng được, chỉ sợ sẽ bị đối phương đâm đầu vào.

Lâm Nhất theo hai người đến đây, trên đường vẫn đi vòng cung, bây giờ một đường thẳng đến, phía trước rất nhanh xuất hiện hai đống lửa trại.

Nhìn thấy tình cảnh này, Lâm Nhất tâm có hiểu ra. Đúng như dự đoán, trên đất chạy gấp hơn mười người đã lấy ra binh khí, không chút chậm trễ nhào tới.

Gần bốn mươi người vây quanh lửa trại, đột nhiên cảnh giác nhảy lên, âm thanh thét to không ngừng.

Trong ánh lửa, thấy địch tấn công, đám người kia dựa dẫm phe mình người đông thế mạnh, cũng rút binh khí làm thành một vòng, muốn liều mạng. Mà hơn mười người đường dài bôn tập, lại như mãnh hổ nhào vào bầy sói, binh khí giao tiếp, tiếng hét thảm không ngừng, qua trong giây lát, liền có mấy người ngã xuống đất bỏ bình.

Lâm Nhất thấy rõ, tuy đoàn người ngồi vây quanh kia dũng mãnh không sợ chết, nhưng không phải địch thủ. Chốc lát qua đi, liền có người tìm ngựa muốn trốn.

Một đạo hào quang màu bạc sáng lên ở trong trời đêm, như lưu huỳnh nhanh chóng bay loạn ở trong đám người.

Mọi người không cách nào tránh né, lưu huỳnh qua đi, máu như tát nước, thi thể đổ nhào. Mấy người ngồi trên lưng ngựa chạy trốn, cũng bị lưu huỳnh đuổi theo, lướt qua cơ thể, trong vùng hoang dã lại thêm mấy cỗ thi thể.

Chỉ tầm một chung trà thời gian, gần bốn mươi người vừa rồi vẫn tụ tập chung một chỗ, tất cả đoạn tuyệt sinh cơ, biến thành thi thể đầy đất. hơn mười người một đường đột kích đều bình yên vô sự, bắt đầu thanh lý bốn phía.

Mấy quả cầu lửa bỗng nhiên sáng lên, rơi ở trên mặt đất, thi thể giống như khô kiệt, dấy lên ánh lửa hừng hực, thi thể đảo mắt hóa thành tro tàn, bị gió thổi tán.

Mấy chục tính mạng, chỉ chớp mắt tiêu vong ở trong vùng hoang dã.

Dưới ánh trăng trong sáng, như thêm mấy chục cô hồn dã quỷ.

Giữa không trung, khuôn mặt Lâm Nhất cứng ngắc, ngơ ngác nhìn trước mắt, trong lòng lạnh lẽo. Hắn giờ mới hiểu được lời nói của Mạnh trưởng lão. Một là rời khỏi, không dây dưa nữa. Hai là rời xa năm dặm, sáng mai lại nói chuyện. Một cái là đường sống, một cái là tử lộ.

Lúc đó Mạnh trưởng lão đã có quyết đoán, mà những người này vẫn tự cho là kế sách thực hiện được, không biết vào đêm, sẽ là thời điểm hồn quy địa phủ.

Mà Thiên Long phái ở Vọng Tây Đạo khoảnh khắc tiêu diệt đám tiểu thương, không nương tay chút nào. Bây giờ tàn sát hết bốn mươi người này, tương tự không một chút nhân từ.

Thánh địa giang hồ, môn phái đệ nhất thiên hạ, khi hành sự tàn nhẫn quyết tuyệt cũng đứng đầu thiên hạ! Đối với giang hồ đồng đạo bức bách, dù bị vây sơn môn, Thiên Long phái vẫn nhân đức hữu lễ, đạo nghĩa làm đầu. Nhưng bây giờ, Lâm Nhất mới phát giác, ở sau lưng Thiên Long phái một mực nhường nhịn, là đáng sợ cỡ nào.

Mấy chục tính mạng a! Trong những người này, không hẳn người người đều là loại chuyện xấu làm tận đáng chết, đơn giản là vì động vảy ngược của Thiên Long phái, liền bước lên một con đường không có lối về.

Đúng sai gì đó, không người nói được rõ ràng. Lợi ở trước mặt, nhược nhục cường thực, Thiên Long phái và bọn cướp gà trộm chó cũng không có gì khác. Chỉ là thực lực của bọn hắn cường đại, có thể khiến si mị quỷ quái trở nên đạo mạo, khiến người ta quỳ bái.

Mà mình đi vào Thiên Long phái, ở sau lưng nhẫn nhục, không phải cũng có mục đích không thể cho ai biết sao?

Lợi ích trước mặt, mình có thể cũng không chừa thủ đoạn nào như vậy hay không? Như vậy đạt được thì có ích lợi gì?

Đứng thật lâu ở giữa không trung, mọi người phía dưới không hề hay biết, Lâm Nhất mờ mịt ngửa đầu, si ngốc nhìn ánh trăng.

Ánh trăng toả ra hào quang thanh tao mà thánh khiết, gột rửa tâm hồn, khiến người ta vong ngã.

Lại qua hai ngày, sẽ là lúc trăng tròn lại khuyết.

Trăng dù tròn hay khuyết cũng không mất đi trong sáng, này là thiên đạo gây nên sao?

Nơi có người thì có phân tranh, có giang hồ. Mình là tránh không được nước chảy bèo trôi, nhưng vẫn muốn nghịch thiên mà đi, đi một con đường không tầm thường.

Bất luận là hồng trần cuồn cuộn, hay giang hồ mây gió biến ảo, mình vẫn như cũ là chính mình.

Tựa như ánh trăng kia, lúc tròn lúc khuyết, nhưng vẫn quang minh!