Vô Tiên

Chương 217: Chim sẻ ở đằng sau (1)




- Người tới từ phương nào? Dám phạm nơi đóng quân của Thiên Long phái ta, mau chóng thối lui!

Mạnh Sơn sừng sững như tùng, tiếng quát như lôi.

Hai người trên ngựa không hề bị lay động, một người nói:

- Đại lộ hướng lên trời, mỗi người đi một bên, Thiên Long phái ngươi đóng ở đây, liền không cho chúng ta nghỉ chân!

Người này còn chưa dứt lời, một âm thanh lanh lảnh lại vang lên:

- Chúng ta chính là hào kiệt của Khương châu mười tám huyện, nghe nói Thiên Long phái đông đi tìm tiên, nên chuyên tới kết nhóm đồng hành. Khà khà! Chúng ta ở Tần thủy khổ sở chờ đợi không có kết quả, lúc này mới đuổi theo kịp. Ngươi ta đều là giang hồ đồng đạo, trên đường cùng nhau chăm sóc mới phải!

- Đúng vậy, chúng ta cũng muốn đi tìm Tiên đảo

- Thiên Long phái không có thể ăn một mình!

-...

Phía sau hai người, lại một trận âm thanh hô to gọi nhỏ phụ họa.

- Lớn mật! Thiên Long phái ta cũng là bọn ngươi có thể cưỡng bức!

Quý Thang trong cơn giận dữ, trường kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm chớp động ngân quang, hắn chỉ vào hai người trên ngựa mắng:

- Bọn ngươi ngàn dặm đuổi theo, chẳng lẽ là vội vã đầu thai, hôm nay liền để Quý Thang đưa bọn chuột nhắt các ngươi ra đi!

- Đừng nóng a! Có chuyện từ từ thương lượng, có chuyện từ từ thương lượng, ha ha!

Âm thanh lanh lảnh lại vang lên:

- Đây là Nhị sư huynh đại danh đỉnh đỉnh đi, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu! Ha ha! Chúng ta đường dài chạy gấp, mới miễn cưỡng đuổi theo chư vị cao nhân, giờ khắc này bóng đêm đã sâu, cất bước bất tiện. Liền cho chúng ta cắm trại ở một bên, như thế nào? Chúng ta tuyệt không quấy rầy các vị!

Mạnh Sơn tiến lên một bước, ngăn cản Quý Thang, lạnh lùng nói:

- Hừ! Bên giường há để người khác ngủ ngáy. Thiên Long phái Mạnh Sơn xin khuyên các vị, đừng có làm việc ngu ngốc để mình hối hận không kịp. Mạnh mỗ cho các ngươi hai lựa chọn, một là mau chóng rời xa nơi đây, không đến dây dưa nữa; hai là lui về phía sau năm dặm, có việc ngày mai lại nói.

- Nguyên lai là Mạnh trưởng lão, thất lễ!

Âm thanh lanh lảnh mang theo sung sướng.

Nói xong quay đầu ngựa lại kêu lên:

- Chúng ta cẩn tuân mệnh lệnh của trưởng lão, các huynh đệ, lùi về sau năm dặm, ngày mai sẽ cùng cao nhân của Thiên Long phái trao đổi việc đông hành!

Người lúc trước lại nói:

- Này còn tạm được, hừ!

Một ngựa khác cũng lui trở lại hỏi:

- Ngày mai làm sao tính toán?

Âm thanh lanh lảnh đắc ý cười nói:

- Chúng ta nhiều người nha, bọn họ là chạy cũng chạy không thoát, bỏ cũng không ra, chỉ có thể mặc cho chúng ta đi theo đông hành rồi!

Mấy chục kỵ mã gào thét rời đi, dưới bầu trời đêm tràn ngập tro bụi.

Quý Thang oán hận thu hồi trường kiếm.

- Mạnh trưởng lão?

Sắc mặt Mạnh Sơn âm trầm, ánh mắt nhìn bóng người đi xa, âm thanh lộ ra hàn ý, trầm giọng nói:

- Không cần nhiều lời, ta tự có chủ trương!

Kinh hoảng trôi qua, để người Thiên Long phái thở phào nhẹ nhõm, không còn ai có hứng thú pha trò. Từng người dựng lều vải, nên ngủ thì ngủ, nên gác đêm thì gác đêm, nơi đóng quân từ từ bình tĩnh.

Ở trong một góc không người chú ý, lúc này Lâm Nhất lại mở mắt, lâm vào trầm tư. Vừa rồi Mạnh trưởng lão và người đến đối thoại, hắn tự nhiên nghe được rõ ràng. Những người này chạy không thoát thần thức của hắn, trong ba bốn mươi người kia, liền có hai người ban ngày đi ngang qua An Tây trấn. Xem bộ dáng của nhóm người này là muốn bằng vào người đông thế mạnh, ăn chắc Thiên Long phái.

Mà Mạnh trưởng lão trầm ổn tự tin, để Lâm Nhất cảm thấy sự tình không có đơn giản như vậy. Ở Vọng Tây Đạo, người này không phải dễ nói chuyện như vậy.

Ánh trăng treo giữa không trung, giờ tý đã tới, dưới bóng đêm tĩnh lặng, từ trong nơi đóng quân của Thiên Long phái lặng yên bay ra hai nhân ảnh, chạy về phía xa xa, thoáng qua liền biến mất ở trong ánh trăng mênh mông. Lâm Nhất cũng ở trong chớp mắt đó, lặng yên không một tiếng động mất đi hình bóng.

Thần thức của Lâm Nhất trước sau tập trung bốn phía nơi đóng quân, có người rời khỏi nơi đóng quân, căn bản chạy không thoát ánh mắt của hắn.

Nhiều ngày trước ở Vọng Tây trấn, cũng là hai người này nửa đêm rời khỏi, tuy Lâm Nhất hiếu kỳ, nhưng không thèm để ý. Nhưng một đường đi tới, luôn cảm thấy môn phái đệ nhất thiên hạ này, nếu bỏ qua Tần thủy nhanh và tiện, mà lựa chọn xuyên qua Bắc cương đông hành, sẽ không tránh được giang hồ đồng đạo đổ xô tới. Nhưng vì sao Thiên Long phái còn phải làm như vậy? Sau lưng có cất dấu thứ gì hay không?

Lần này đi về phía đông vạn dặm xa xôi, nếu mình một mực ngây thơ không rõ, cuối cùng có thể thuận lợi bước lên thuyền đông độ hay không, cũng còn chưa biết!