Lâm Nhất ngưng mắt nhìn tới, ngoài mấy chục trượng có một núi đá nhỏ.
Núi đá cao khoảng 20, 30 trượng, giống như tảng đá lớn ở xung quanh, bốn phía chót vót. Sở dĩ xưng núi đá, là vì đá xung quanh nhỏ hơn chút ít mà thôi. Chỉ là trên đỉnh núi, có một cái hố đen khoảng tấc vuông, đưa tới Lâm Nhất chú ý.
Trên dưới núi đá này giống như cài răng lược, khe to nhỏ trùng điệp. Nếu không phải thần thức trong lúc vô tình đảo qua, dựa vào thị lực, Lâm Nhất cũng sẽ không lưu ý đến cửa động kia.
Trong thần thức, trong động có đồ vật!
Lâm Nhất nhảy lên, nhẹ nhàng bay qua, đảo mắt đã đến cửa động.
Cửa động đã bị sụp xuống, hắn treo ở giữa không trung, trường kiếm vung vẩy, cửa động bị cắt lớn thành nửa người.
Thần thức lại tra xét một phen, sau đó thân thể Lâm Nhất bay vào.
Trong động diện tích cỡ một gian phòng, vết tích nhân công rất rõ ràng, có ánh sáng êm dịu tự trên đỉnh rủ xuống, làm cho trong động sáng như ban ngày.
Lâm Nhất hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn, thấy bảy viên minh châu lớn bằng trứng ngỗng khảm nạm ở trên nóc động, mỗi một viên đều phát ra hào quang.
Này là bảo bối gì? Tuy nói trong đêm tối nhìn vật không ngại, nhưng trong phòng có những minh châu này thay thế ngọn đèn, vừa sáng sủa lại sạch sẽ, hẳn là rất tốt!
Lâm Nhất cảm khái xong, lúc này mới hiếu kỳ đánh giá hang đá.
Trong động có một tầng cát bụi dày đặc, dáng dấp đã lâu không có ai ở.
Giữa động là một phần mộ không lớn, trước mộ có bia đá.
Lâm Nhất chậm rãi đi tới, trên bia đá có chữ viết, rõ ràng có thể đọc được. Trên bia khắc ‘Phòng Xảo Nhi chi mộ’, phía dưới lạc khoản là Diệp Vũ. Phòng Xảo Nhi này hẳn là nữ tử, sao chôn xương ở nơi này? Diệp Vũ là ai?
Trước bia mộ, một cái Túi Càn Khôn khéo léo, đó là đồ vật hấp dẫn Lâm Nhất tới đây. Vừa rồi trong thần thức, trong núi đá không chỉ có sơn động, còn có sóng linh khí mơ hồ. Không nghĩ tới, nơi này ẩn giấu phần mộ của một nữ tử.
- Đắc tội!
Lâm Nhất không chần chừ, đưa tay cầm lấy Túi Càn Khôn.
Không gian trong Túi Càn Khôn không dưới hai trượng vuông, lớn hơn cái của mình rất nhiều. Lâm Nhất lật tay, trong Túi Càn Khôn ào ào đổ ra một đống đồ vật.
Hai thẻ ngọc, một thanh tiểu kiếm ngăm đen, mấy cái bình ngọc, một khăn lụa, một đống nhỏ linh thạch.
Ngồi chồm hổm trên mặt đất, Lâm Nhất tinh tế kiểm tra từng cái.
Một thẻ ngọc là công pháp, tên Bích Vân Quyết, nội dung không cao minh bằng Huyền Thiên Quyết. Lâm Nhất cầm lên một thẻ ngọc khác. Thần thức tràn vào, một lát sau, hắn thả thẻ ngọc xuống, lâm vào trầm tư.
Tất cả trong Túi Càn Khôn này là của Phòng Xảo Nhi.
Lâm Nhất cầm lấy tiểu kiếm màu đen. Tiểu kiếm có vỏ, trên vỏ kiếm khắc hai chữ Lang Nha.
Tay cầm tiểu kiếm, Lâm Nhất chần chờ một chút, linh khí truyền vào thân kiếm.
Tiểu kiếm ‘vù’ một tiếng, tăng vọt hơn ba thước, trên thân kiếm quanh quẩn hào quang màu bạc, lộ ra hàn khí khiếp người, làm người không nhịn được tuôn ra sát ý cuồng loạn.
Lâm Nhất vội tập trung tâm thần, chậm rãi thu hồi linh khí, vẻ mặt kinh ngạc.
Đây là kiếm gì, sát khí lại bức người như vậy! Ngẫm lại vừa rồi ở trong ngọc giản nhìn thấy, không khỏi lòng sinh kính ý với chủ nhân của kiếm này.
Tay cầm Lang Nha Kiếm, bễ nghễ tứ phương, là uy phong cỡ nào!
Lang Nha Kiếm đã biến trở lại như cũ, làm Lâm Nhất yêu thích không buông tay.
Kim Long Kiếm trong thức hải là không có chút động tĩnh, bây giờ Lang Nha Kiếm này vừa vặn có thể dùng.
Phòng Xảo Nhi đã không còn, Diệp Vũ cũng không biết tung tích, nếu cơ duyên xảo hợp chiếm được Lang Nha Kiếm, mình trước tiên mượn dùng cái đã.
Huống hồ kiếm này uy thế bất phàm, là bảo vật có thể tiếp nhận linh khí, trước tiên tế luyện lại nói.
Lâm Nhất ngồi xếp bằng ngưng thần, giơ tay phải lên, đầu ngón tay nhỏ ra một giọt tinh huyết, bắn về phía Lang Nha Kiếm.
Giọt máu đỏ tươi rơi vào thân kiếm liền biến mất.
Thân kiếm lấp loé một tầng ngân quang, hai tay Lâm Nhất tung bay đánh ra pháp quyết, phù văn chớp động, nhanh chóng chụp vào Lang Nha Kiếm.
Lang Nha Kiếm nổ vang, ánh bạc phun ra nuốt vào.
Tay Lâm Nhất điểm một cái, trong sơn động ngân quang chói mắt, Lang Nha Kiếm ‘vù’ một tiếng bay lên, ánh bạc dài ba bốn thước lấp loé, giống như thủy ngân lưu chuyển, treo ở giữa không trung, vận sức chờ phát động.
Từ khi Lâm Nhất tu tập Huyền Thiên Kiếm Pháp, chưa bao giờ một pháp khí hay linh khí có thể làm cho hắn thi triển như thường, ngự kiếm thuật cũng hở đầu hở đuôi, bây giờ được Lang Nha Kiếm, hắn có khoái ý như cá gặp nước.
Thủ quyết biến hóa, giơ tay chỉ ra, Lang Nha Kiếm lại ‘vù’ một tiếng, ánh kiếm hóa thành hai đạo, quang hoa bắn ra tứ phía, hư thực khó phân biệt. Đây là Huyền Thiên Kiếm Trận trong Huyền Thiên Kiếm Pháp. Một hóa hai, hai hóa bốn, uy lực vô tận.
Trong sơn động một hồi Giao Long bay lượn, một hồi ngân hà đầy trời, hai thanh Lang Nha Kiếm hư thực giao nhau, vây quanh Lâm Nhất trên dưới tung bay.
Lâm Nhất điểm ngón tay, ánh sáng khắp động hơi thu lại, Lang Nha Kiếm biến trở về dáng dấp ngăm đen như trước kia, bay đến trong tay của hắn.