- Không sai! Còn có hai người đã chết, còn lại vừa vặn hai mươi mốt người!
Ngữ khí của Lâm Nhất bình thản, giống như nói chuyện với người quen.
Sa Lão Tứ cười ha ha nói:
- Ngươi cái tiểu tử đoản mệnh này, nói mạnh miệng gì đó! Mặc dù ngươi lén lút giết hai thủ hạ của ta, nhưng ngươi nghĩ có thể giết được nhiều người như vậy sao. Một người một đao cũng có thể băm ngươi, hừ!
Hắn vung tay lên, mọi người vây càng chặt, ở dưới lửa trại chiếu rọi, ánh đao lóng lánh, sát khí bức người.
- Ta vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng bọn ngươi chuyện xấu làm tận, tự tìm đường chết. Hôm nay, diệt cỏ tận gốc, ta giết hai mươi ba người các ngươi, thì có thể cứu được càng nhiều người sống.
Nói xong, Lâm Nhất nổi lên sát tâm, ánh mắt hiện ra lạnh lẽo, năm ngón tay hư trương, một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện, cánh tay kia rung lên, trường kiếm ‘vù’ một tiếng, ánh kiếm lấp lóe bất định, diệu đến đám thổ phỉ hoa cả mắt.
Sát khí làm người hồi hộp nhất thời tràn ngập cả sơn động.
Sa Lão Tứ làm sao cũng không ngờ tới, người trẻ tuổi trước mặt tướng mạo thanh tú, vóc người đơn bạc, nói chuyện không nhanh không chậm, lại có thể tay không lấy ra trường kiếm, còn có ánh kiếm đoạt hồn người kia, trong truyền văn, chỉ có cao thủ tuyệt thế mới có thể đánh ra ánh kiếm! Người trẻ tuổi kia là cao thủ tuyệt thế sao?
Trong lòng Sa Lão Tứ có dự cảm không ổn. Bất quá phe mình nhiều người, cũng không phải là chạy không thoát, trước tiên loạn đao chém đối phương đã!
- Các huynh đệ, loạn đao cùng tiến lên, loạn dao phân thân, giết...
Sa Lão Tứ cực kỳ ngoan độc, không phải chết đến nơi, chắc chắn sẽ không bó tay chờ chết.
Đám thủ hạ cũng dũng mãnh, theo Sa Lão Tứ hò hét, từng người vung vẩy mã tấu trong tay, chém về phía Lâm Nhất.
Lâm Nhất cũng không thi triển thân pháp tránh né, trường kiếm trong tay vung lên, đón lấy vô số ánh đao rực rỡ.
Âm thanh va chạm chói tai, xoảng xoảng không ngừng...
Ánh kiếm xẹt qua, một mảnh thép vụn bay xuống, sau đó là huyết quang tung toé, đoạn chi bay loạn, tiếng kêu rên nổi lên bốn phía, tiếng kêu thảm không dứt bên tai.
Lúc này đám sơn tặc mới như bị vạn lôi oanh đỉnh, kinh hãi không dám tiếp tục tranh phong, chạy trốn tán loạn.
Thân ảnh của Lâm Nhất giống như làn khói, lại như quỷ mị, ở trong sơn động cuốn lên một trận gió xoáy.
Gió xoáy lướt qua, đầu người rơi xuống đất...
Trong sơn động một mảnh huyết hồng, cực kỳ thảm liệt.
Sa Lão Tứ tả xung hữu đột, nhưng trước sau không xông ra được, mắt thấy thủ hạ từng người từng người mất mạng, đáy lòng hắn không khỏi lạnh lẽo. Người trẻ tuổi kia nói không sai, đừng nói giết mấy người mình, dù thêm mấy trăm người cũng không đủ giết.
Trong nháy mắt, thủ hạ đã không một người sống sót, cổ họng của Sa Lão Tứ cứng ngắt, miệng lưỡi khô giòn, con mắt hắn hơi chuyển động, phù phù quỳ xuống, không ngừng dập đầu.
Lâm Nhất tay múa kiếm hoa, ánh kiếm biến mất không còn tăm hơi, trên trường kiếm sáng lóe như trước, không nhiễm một chút huyết hồng. Ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn Sa Lão Tứ, trầm giọng nói:
- Như vậy có thể để ta tha mạng ngươi?
- Cao nhân bỏ qua tính mạng của ta, ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân đại đức của ngài! Chỉ cầu cao nhân tha mạng!
Sa Lão Tứ khóc ròng, hai đầu gối kéo đất tiến lên, chỉ muốn quỳ rạp ở dưới chân Lâm Nhất, khẩn cầu tha thứ.
Lâm Nhất lạnh lùng nhìn đối phương, mặc cho hắn phủ phục đến dưới chân. Sa Lão Tứ chảy nước mắt nước mũi, nhưng nhìn rất rõ ràng, hắn thấy đôi chân của Lâm Nhất ở trước mặt, trong mắt lóe lên hung quang, giơ tay rút ra dao găm ở trong giày, như thiểm điện đâm về bụng dưới của đối phương, trên mặt lộ ra cười gằn:
- Đi chết đi...
Trong con ngươi Lâm Nhất lấp lóe hàn quang, khóe môi nhếch lên cười lạnh, hắn đứng không nhúc nhích... hung đồ giả dối như vậy, chết chưa hết tội!
Mặc kệ tất cả, chỉ cần đâm trúng đối phương, mình liền có thể sống... Sa Lão Tứ nghĩ như thế.
Đoản kiếm vừa đâm tới áo bào, lại về phía trước một chút, là có thể đâm vào trong bụng đối phương...
Sa Lão Tứ kinh hỉ như điên, người vùng dậy, tay cầm dao ra sức đâm về phía trước.
Sắp đâm trúng, nhưng còn thiếu một chút...
Lại đẩy về phía trước, sao vẫn còn thiếu một tí như thế?
Sa Lão Tứ cảm thấy không ổn, chăm chú nhìn lại. Chỉ thấy hai chân đối phương đã cách mặt đất, treo ở giữa không trung, như một mảnh lá cây trong gió, phiêu hốt bất định. Mặc cho mình dùng sức như thế nào, đối phương cũng chỉ nhẹ nhàng bồng bềnh ở giữa không trung.
Sa Lão Tứ choáng rồi, đây không phải là người, đây là quỷ!
- Mẹ ơi...
Sa Lão Tứ kinh hô một tiếng, quay đầu bỏ chạy, làm nhiều chuyện bậy rồi, kẻ ác cũng sợ quỷ.
Ngón tay Lâm Nhất điểm ra, trường kiếm bay đi, mang theo tiếng gió xuyên qua thân thể của Sa Lão Tứ.
Trường kiếm quanh quẩn ở trên không trung, ánh kiếm lóe lên, lại đến trong tay Lâm Nhất.
Ầm một tiếng, Sa Lão Tứ ngã ở trên đất chết tươi.
Một tia thần thức mắt thường nhìn không thấy, từ trên thi thể Sa Lão Tứ bay lên, trở về trong cơ thể Lâm Nhất.
...
Trong sơn động, hồng bạch phân tán, máu tanh giàn giụa.
Lâm Nhất chậm rãi hạ xuống mặt đất, khẽ thở dài một hơi. Lần đầu giết nhiều người như vậy, chỉ nguyện mình là làm việc tốt! Hắn còn chưa nghĩ xong, trong sơn động lại truyền tới hai tiếng "phốc, phốc"...