Dần dần có vài đệ tử Thiên Long phái đi tới, trong tửu quán quạnh quẽ náo nhiệt hơn rất nhiều.
Tào chưởng quỹ gọi Tiểu Lan và Tào Trụ, vội đến bất diệt nhạc hồ! Trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn cũng lộ ra nụ cười vui vẻ xuất phát từ nội tâm.
Mạnh Sơn mang theo Mộc Thanh Nhi và đám người Quý Thang tiến vào tửu quán, thấy Chân Nguyên Tử cùng một đệ tử nuôi ngựa chung bàn uống rượu, thần sắc mọi người khác nhau.
- Ha ha! Đạo trưởng nói muốn đi dạo xung quanh, nguyên lai là bỏ lại Mạnh mỗ, một mình tới chỗ này uống rượu! Đến đến! Ngươi ta cộng ẩm mấy ly!
Mạnh trưởng lão chiếm một cái bàn, nhìn Chân Nguyên Tử lớn tiếng cười nói.
Chân Nguyên Tử nở nụ cười, đứng dậy cười nói:
- Hiếm khi có cơ hội nhàn hạ, vậy cùng Mạnh trưởng lão ra sức uống một phen! Ha ha!
Thời điểm xoay người rời đi, vừa lúc thấy Lâm Nhất lén lút bĩu môi, Chân Nguyên Tử thầm nói, tiểu tử này lại chế nhạo mình! Con mắt hắn hơi chuyển động, giơ ly rượu trong tay lên, nghiêm mặt nói:
- Lâm tiểu hữu, lão đạo tự phạt một chén, coi như bồi cái thất lễ!
Chân Nguyên Tử ngửa đầu uống xong ly rượu, lại đắc ý nháy mắt. Tiểu tử thúi, ta để ngươi chê cười ta!
Thấy Chân Nguyên Tử dời bước, Mạnh trưởng lão và các đệ tử đứng dậy đón. Chỉ là trong lòng từng người thầm nghĩ, Chân Nguyên Tử đức cao vọng trọng, vì sao phải ngôn ngữ nho nhã, lễ ngộ với một đệ tử nuôi ngựa như vậy ?
Lâm Nhất ngồi một mình, trên mặt không có biểu tình gì, đối với Chân Nguyên Tử rời đi không để ý chút nào.
Trong mắt mọi người, Lâm Nhất càng hiện ra tuổi nhỏ không biết phân biệt. Trái lại Chân Nguyên Tử thì lớn tuổi đôn hậu, lòng dạ rộng rãi, biểu lộ ra phong độ cao nhân!
Đột nhiên tiếng vó ngựa nặng nề từ xa đến gần vang lên, chấn động cả tửu quán, càng lúc càng gần, thoáng qua đã đến trước cửa tửu quán.
Tiếng ngựa hí mãnh liệt, tiếng quát mắng kiêu ngạo vang lên...
Tửu quán có hai cửa, cửa phía bắc ở sau nội viện, cửa phía nam hướng ra đường phố.
Tất cả mọi người Thiên Long phái ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn sát đường. Nơi hoang dã như thế này, người tới sẽ là ai chứ?
...
Sắc mặt của Tào chưởng quỹ đã như màu đất, dáng dấp đại họa lâm đầu.
Lâm Nhất thu hồi ánh mắt, cúi đầu thưởng thức ly rượu trong tay, nhíu mày.
...
Rèm cửa phần phật một tiếng, bị nhấc lên, mang theo một trận gió lạnh.
- Tào lão đầu, mau rượu thịt lên...
Một hán tử trung niên vóc người cường tráng, nhanh chân xông vào tửu quán, hắn vung roi ngựa, lớn tiếng quát.
Hán tử kia mặc áo khoác lông dê, eo đeo một thanh mã tấu, chân mang ủng da, còn cắm vào dao gâm. mặt vàng, tai ngắn lộ ra tà khí, tất cả đều là tâm ý kiêu ngạo.
Người này nhìn Tào chưởng quỹ gào to một trận, sau đó thấy trong tửu quán đã ngồi mấy bàn, ánh mắt hán tử kia hung ác, hùng hùng hổ hổ nói:
- Mẹ, chuyện làm ăn của Tào lão đầu không tệ nhỉ…
Ngay sau đó, rèm cửa phát động không ngừng, lại chui vào hơn hai mươi người, trang phục trên người giống như hán tử kia, từng cái từng cái kêu gào liên tục.
- Chưởng quỹ, mau dâng rượu thịt đến, bằng không thì chúng ta hủy đi điểu điếm của ngươi...
- Tới rồi! Tới rồi!
Tào chưởng quỹ vội vàng từ trong quầy chạy đến. Hắn bồi tiếp cẩn thận, nặn ra khuôn mặt tươi cười, cúi đầu chắp tay.
Ánh mắt đầu lĩnh nhạy bén, thấy người Thiên Long phái tuy không rõ lai lịch, nhưng mỗi người khí thế trầm ổn, không giống người bình thường, hắn hơi thu liễm, xách cổ Tào chưởng quỹ đi đến trước một cái bàn, mới thả lão chưởng quỹ xuống.
Tào chưởng quỹ kinh hãi đến hai chân như nhũn ra, nơi nào còn có thể đứng được, lại bị hán tử kia xách lên, cười nói:
- Ta nói Tào lão đầu, đừng sợ a! Sa Lão Tứ ta uống rượu lại không phải không trả tiền. Hầu hạ cho tốt, gia gia có bạc!
Hán tử gọi Sa Lão Tứ kia tiện tay vứt một khối bạc, nặng khoảng bốn năm lạng, ùng ục ùng ục rơi ở dưới chân Tào chưởng quỹ.
Sa Lão Tứ đắc ý cười nói:
- Tào lão đầu, chớ có đần độn, nhanh thu bạc, lên chút rượu thịt là được.
Những hán tử kai từng cái từng cái cũng tìm vị trí ngồi xuống, vỗ bàn la to.
Tào chưởng quỹ khom lưng nhặt bạc, sắc mặt phát khổ, hai tay của hắn lại giơ bạc lên, cầu khẩn nói:
- Sa lão gia ngài giơ cao đánh khẽ, bạc này tiểu nhân sao dám nhận, kính xin thu hồi!
Đùng...
Sa Lão Tứ vỗ bàn, định phát hỏa, nhưng con mắt hơi chuyển động, nhìn quét bốn phía một vòng, đột nhiên thay đổi khuôn mặt tươi cười nói:
- Tào lão đầu, hơn nửa năm không tới, ngươi đã không nhìn được Sa Lão Tứ ta là dạng người gì, sẽ đến tiểu điếm của ngươi ăn chùa sao? Ngươi đây là thành tâm ở trước mặt mọi người bôi nhọ tên tuổi của ta?
Nói xong âm thanh của Sa Lão Tứ trở nên lạnh lẽo, trong mắt hiện ra hung quang, không thể phỏng đoán đánh giá Tào chưởng quỹ đang run cầm cập.
Sắc mặt Tào chưởng quỹ khổ sở, cầm bạc tựa như một cục than lửa. Trong lòng hắn thầm mắng, Sa Lão Tứ ngươi cũng có thời điểm không ăn chùa? Sự tình táng tận thiên lương ngươi cũng làm, còn muốn danh tiếng sao?
- Nhanh đi!
Sa Lão Tứ lại quát lạnh.
Tào chưởng quỹ sợ đến khẽ run rẩy, không ngừng vâng dạ, trên mặt mang theo thống khổ cất bạc, chậm rãi xoay người rời đi. Dáng dấp nhát gan kia trêu đến đám người Sa Lão Tứ cười to.
Mộc Thanh Nhi và Từ sư tỷ ngồi một bên, bên cạnh là Quý Thang và Lạc Dung, Mạnh Sơn cùng Chân Nguyên Tử ngồi đối diện, sáu người vây quanh một bàn.
Thần sắc của Mạnh Sơn và Chân Nguyên Tử ung dung, cụng chén cạn ly, đối với bên người phát sinh tất cả coi như không thấy. Mộc Thanh Nhi và Quý Thang, La Dung thì sắc mặt âm trầm, ẩn có tức giận, chỉ có Từ sư tỷ nhíu mày!
- Hừ! Cũng không biết những người này lai lịch ra sao, lại kiêu ngạo như vậy, chọc người buồn bực!