Sắc trời ảm đạm, tầng mây mờ mịt che ánh mặt trời. Dần dần, có hoa tuyết bay xuống.
Mọi người đang đi trên núi đường, nếu tuyết lớn ngăn trở đường đi thì phiền toái. Người Thiên Long phái không dám trì hoãn, đội tuyết tiến lên.
Sơn đạo từ từ lên cao, đá vụn trên sơn đạo bao trùm một tầng tuyết bạc, dưới chân trơn trượt, làm người đi mất công sức. Người ở phía trước phải xuống ngựa dắt cương, cẩn thận tiến lên. Hai đồ đệ của Chân Nguyên Tử cũng xuống xe bộ hành, chỉ có lão đạo vẫn ngồi ở trên đầu xe, đối mặt gió tuyết, không hề để ý.
Tuyết dần dần lớn hơn, gió núi nghẹn ngào thỉnh thoảng cuốn lên, mang theo bông tuyết đánh tới. Gió tuyết mù mịt, mọi người chỉ có thể dùng ống tay áo che mắt, cúi đầu nhìn chăm chú đường dưới chân, không dám lơ là sơ suất.
Xa xa núi lớn một mảnh trắng xóa, hoa tuyết từ nơi hư vô bừa bãi trút xuống, tựa như muốn nhấn chìm đoàn người ngựa ở trong sơn đạo này.
Mọi người đi rất gấp rút, nhưng Chân Nguyên Tử hứng thú dạt dào nhìn cảnh tuyết, tay vuốt râu than thở:
- Thường nói, kinh thành tháng ba cũng có tuyết bay, ha ha! Cũng không biết biên cương tháng hai tuyết càng đồ sộ! Bức tranh thiên địa như vậy, khí thế hùng hồn rung động nhân tâm a!
Lão đạo tinh thần quắc thước, rung đùi đắc ý than thở một phen, sau đó hắn có chút vô vị quay người, sao tiểu tử thối này không lên tiếng, để lão đạo cao siêu ít người hiểu...
Lâm Nhất như một tượng đất, vững vàng ngồi ở trên càng xe, nửa người chất đầy tuyết, trên gương mặt giống như đao tước cũng mang theo băng sương, trên đỉnh đầu có một tầng sương bạch, chỉ có mái tóc theo gió đong đưa.
- Tiểu tử ngươi còn trẻ như vậy, lại trầm ổn giống như ông già!
Chân Nguyên Tử râu dài phiêu phiêu, cười trêu ghẹo Lâm Nhất. Chỉ là người sau như đông cứng, không nói một tiếng.
- Ngọn núi này tên là Cửu Bàn Lĩnh, chính là ý sơn đạo gồ ghề quay quanh khó đi. Cửu Bàn Lĩnh chỉ có phạm vi mấy chục dặm mà thôi, nhưng sơn đạo quay quanh lại không dưới trăm dặm, không có một ngày, là không ra được dãy núi này. Mà Tần Thành đi thông An châu, nơi này là đường phải qua!
Lúc này tuyết rất lớn, khiến người ta không thể chịu đựng, nhưng Chân Nguyên Tử hứng thú không giảm, chỉ điểm giang sơn.
Sơn đạo càng ngày càng khó đi, mọi người chậm rãi đi từng bước về phía trước, trong gió tuyết đan xen, không dám có chút ngưng lại. Đã đi hơn hai canh giờ, thiên địa mù mịt như trước. Người Thiên Long phái kiệt sức, ngựa hết hơi!
Chân Nguyên Tử cũng không còn nhã hứng, trên mặt mang theo vẻ ưu lo, con mắt híp lại nhìn chăm chú phía trước. Nếu không nhất cổ tác khí lao ra Cửu Bàn Lĩnh, mọi người sẽ bị gió tuyết ngăn trở ở trong ngọn núi, tình cảnh đáng lo!
Lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng ngựa hí, sau đó có người phát ra kinh hô. Chân Nguyên Tử ngưng mắt nhìn, nguyên lai xe ngựa phía trước trượt bánh, làm xe ngựa trượt về phía sườn núi.
Dưới sườn núi sâu không thấy đáy, nếu xe ngựa rớt xuống, nhất định hài cốt không còn. Kim Khoa đang kêu loạn, sắc mặt không còn chút máu. Mấy đệ tử Thiên Long phái vội vàng kéo xe ngựa lại, dùng sức kéo về phía vách núi, chỉ là xe ngựa vẫn chầm chậm trượt đi. Sơn đạo chật hẹp, mọi người không xen tay vào được, chỉ có thể gấp đến độ giậm chân.
Xe ngựa theo sát phía sau đúng lúc ngừng lại.
Trên xe, Chân Nguyên Tử liếc mắt nhìn Lâm Nhất, phát hiện tiểu tử này đã bị gió tuyết bọc thành băng nhân, đối với nguy cơ phía trước giống như không biết không thấy, hoặc là tiểu tử này bị đông cứng cũng khó nói.
Thấy xe ngựa phía trước muốn rơi xuống sơn cốc, hai tay Chân Nguyên Tử vỗ càng xe một cái, thân thể dựa thế bay lên trời.
Trong tuyết lướt qua một bóng người, Chân Nguyên Tử đảo mắt liền rơi xuống bên cạnh xe ngựa, hai tay vững vàng nắm lấy đuôi xe, thân hình trùn xuống, dưới chân như mọc rễ, hô to một tiếng:
- Lên...
Thế rơi của xe ngựa dừng lại một chút, trong tiếng ầm ầm, xe ngựa bị nâng lên đưa tới sát vách núi, lại là một mảnh âm thanh khen hay vang lên, xe ngựa đã trở lại sơn đạo.
- Đa tạ đạo trưởng cứu viện, Mạnh mỗ cảm ơn!
Phía trước truyền đến âm thanh hô to của Mạnh Sơn, hắn hẳn là nhìn thấy tất cả, chỉ là đường núi chật hẹp, nhất thời qua không kịp, chỉ có thể hô to đáp tạ.
Chân Nguyên Tử chậm rãi đi tới sườn núi, râu dài tung bay ở trong gió, tay áo phiên phiên. Hắn nhìn phía trước khẽ gật đầu cười nói:
- Dễ như ăn cháo mà thôi! Nơi đây không thích hợp ở lâu, kính xin chư vị mau chóng khởi hành!
Chân Nguyên Tử đúng lúc ra tay hóa giải nguy cơ, cũng không kiêu căng, khí độ khiêm khiêm, lại đưa tới mọi người âm thầm tán thưởng.
Một hồi hữu kinh vô hiểm, để tâm tình của mọi người căng thẳng thoáng thư giãn một chút. Chỉ là bước chân tiến lên càng thêm dồn dập.
- Tiểu tử, ta tưởng ngươi thật đông thành băng rồi chứ!
Chân Nguyên Tử nhẹ nhàng nhảy lên, bay xuống ở bên cạnh Lâm Nhất.
Trên hai gò má, lông mi… của Lâm Nhất đều mang theo băng sương, nhưng đôi mắt đen toả sáng, mang theo ý vị không thể phỏng đoán, nhìn chăm chú vào Chân Nguyên Tử.
Lão đạo nhân này cũng không tệ lắm, trong lúc nguy cấp không khoanh tay đứng nhìn, đáng giá xưng đạo. Nếu không có Chân Nguyên Tử đúng lúc ra tay, Lâm Nhất cũng sẽ không ngồi yên không lý đến.
Tuy ghét cách làm người của Kim Khoa, nhưng lúc nguy nan, Lâm Nhất vẫn sẽ ra tay cứu viện. Chỉ là sợ tiết lộ thân phận của mình, đang suy nghĩ lấy loại phương thức nào ra tay mới không chọc người nghi kỵ, Chân Nguyên Tử đã lao ra, không thể nghi ngờ để hắn bớt đi rất nhiều phiền phức không tất yếu.
- Xe ngựa kia sợ là không dưới hai ngàn cân, sư phụ thật là thần lực!
Nguyên Thanh lên tiếng khen.
Chân Nguyên Tử ở trước mặt người Thiên Long phái, để Bạch Vân Quan mặt mũi tỏa sáng, Nguyên Phong cũng tự hào nịnh nọt nói:
- Sư phụ chính là cao nhân hiếm có trong thiên hạ, chân tâm nhiệt tình, nghĩa cử hành hiệp. Để các đệ tử Thiên Long phái cũng lòng sinh kính ngưỡng!
Hai đồ đệ tán dương, để trong lòng lão đạo rất vui vẻ, đang muốn nhờ vào đó dạy bảo đôi câu, nhưng chợt thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Lâm Nhất sinh ra ý cười, khóe miệng kia chẳng biết lúc nào nhếch lên, để Chân Nguyên Tử còn tưởng rằng mình hoa mắt.
Khuôn mặt già nua của Chân Nguyên Tử không khỏi nóng lên.
- Được rồi, đừng chỉ lo nịnh nọt, sẽ chọc người chê cười!
Chân Nguyên Tử hứng thú đần độn, thấp giọng khiển trách hai đồ đệ một câu, sau đó lại tức giận nhìn Lâm Nhất réo: