Mọi người nghĩ thầm, tính khí của ngươi lại bướng bỉnh, đối mặt cao nhân như Chân Nguyên Tử, cũng nên lấy lễ vãn bối cảm ơn. Bằng không liền thực không biết tốt xấu.
Ai biết Lâm Nhất ngồi dưới đất, mí mắt cũng không nhấc, hừ một tiếng:
- Ngươi có thời điểm nói sai sao?
Chân Nguyên Tử nghẹn lời, cũng không buồn bực, cười ha ha, vuốt râu rời khỏi.
Đám người Mộc Thanh Nhi quên mất vừa rồi ngôn ngữ xung đột, trợn to hai mắt, sững sờ nhìn Lâm Nhất thong dong ngồi trên mặt đất. Mộc Thanh Nhi còn tưởng là Lâm Nhất cố ý bất kính với mình, hoá ra tính khí của đối phương như vậy?
Quý Thang và La Dung nhìn nhau nở nụ cười, chỉ cho là thấy vật hi hãn, lắc đầu rời khỏi. Thời điểm Diêu Tử xoay người, không quên căm hận quăng một câu.
- Tiểu tử ngươi có dũng khí!
Mấy người lần lượt rời đi, Lâm Nhất lại nhàn nhã uống một hớp rượu, thần sắc hờ hững.
Chân Nguyên Tử lại khoan thai đi tới, đắc ý cười nói:
- Tiểu tử, ngươi nợ ta một món nợ ân tình!
...
Đoàn người đi hai ngày, lúc hoàng hôn thì tới một trấn nhỏ.
Trên bia đá trước cửa trấn, có khắc hai chữ Vọng Tây.
- Nơi này cách Cửu Long Sơn bốn trăm dặm, qua Vọng Tây trấn, tiến lên trăm dặm là địa giới An châu.
Chân Nguyên Tử kiến thức khá rộng rãi, sơn hà địa lý của Thương quốc, hắn rõ ràng trong lòng. Dọc theo đường đi, cũng mặc kệ Lâm Nhất mắt lạnh đối mặt, hắn tự mình thao thao bất tuyệt, kể rõ địa chí tin đồn thú vị ở ven đường.
Chân Nguyên Tử thích lên mặt dạy đời, Lâm Nhất cũng vui vẻ thành toàn, thần sắc hòa hoãn hơn rất nhiều, chỉ là như trước rất ít nói chuyện.
Mọi người đi tới khách sạn Vọng Tây, một tráng hán áo đen mang theo hơn mười người tiến lên nghênh tiếp. Nguyên lai là đệ tử Thiên Long phái trú đóng ở bên ngoài, từ lâu thu được môn phái truyền tin, chuyên môn ở nơi này tiếp đón. Xe ngựa cũng có người làm thay, Lâm Nhất mừng rỡ thanh nhàn, đi ăn cơm tối xong, liền về phòng trọ nghỉ tạm.
Lâm Nhất và Kim Khoa ở chung một phòng.
Kim Khoa muốn bắt chuyện, nhưng Lâm Nhất không thích, gác trường kiếm ở đầu giường, nằm xuống nghỉ ngơi.
Từ khi ở Cửu Long Sơn kiến thức Lâm Nhất giết liền bốn cao thủ, Kim Khoa liền lòng sinh sợ hãi, biết người này mình không trêu chọc nổi. Cũng may đối phương không tìm hắn gây sự, lẫn nhau cũng bình an vô sự.
Hai đêm qua đều nghỉ ngơi ở dã ngoại, thật vất vả có giường an giấc, khóe mắt Kim Khoa rũ xuống, liền tắt đèn lên giường ngủ.
Vì mệt nhọc uể oải, chỉ một lát, Kim Khoa liền phát ra tiếng ngáy.
Trong đêm đen, Lâm Nhất vẫn nằm bất động đột nhiên mở mắt. Trong cơ thể linh khí vận chuyển, một ngày mệt nhọc sớm biến mất không thấy hình bóng. Thấy Kim Khoa ngủ say, hắn liền đứng dậy ngồi xếp bằng, thần thức chậm rãi trải ra, xuyên qua vách tường...
Khách sạn hai tầng, mình ở tầng một, sát vách đều là đệ tử nội môn, từng cái từng cái đều đang ngủ say. Trên lầu là đám người Mộc Thanh Nhi, thần thức hắn quét qua, vẫn không quen nhòm ngó người khác. Chỉ là trên lầu ít đi hai người...
Bốn phía khách sạn, trong bóng tối có hơn mười người tay cầm binh khí, thần sắc đề phòng. Những người này hẳn là đệ tử Thiên Long phái đảm nhiệm thủ vệ.
Trấn nhỏ không lớn, chỉ có chừng trăm gia đình.
Chỉ chốc lát, thần thức của Lâm Nhất liền bao trùm toàn bộ trấn nhỏ, chỉ là trên lầu không ở hai người, như trước không thấy hình bóng...
Không kiềm chế nổi hiếu kỳ, có dục vọng lao ra đêm tối, Lâm Nhất ngưng mi trầm tư một lúc lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu coi như thôi!
...
Ngày thứ hai, ánh rạng đông xuất hiện, đoàn người rời giường rất sớm, rửa mặt dùng cơm, chỉnh lý hành trang, mua thêm lương khô nước uống, lần nữa khởi hành.
Lâm Nhất cắm trường kiếm ở trên xe, vung roi thúc ngựa chạy khỏi khách sạn.
Lão đạo liếc mắt nhìn trường kiếm của Lâm Nhất, cười nói:
- Trường kiếm này của ngươi cũng không kém!
- Ánh mắt lão đạo cũng không kém!
Lâm Nhất nhàn nhạt đáp lễ một câu, liền nhìn về phía trước. Chân Nguyên Tử cười ha ha, cũng ngưng mắt quan sát.
Ngoài khách sạn, mấy con ngựa thồ gánh hàng hóa, còn có chừng mười hán tử quanh thân căng phồng đứng ở một bên, mới nhìn giống như một đám tiểu thương.
Thần sắc Mạnh trưởng lão không thích, nhìn một người trong đó khoát tay nói:
- Bọn ngươi không thể đồng hành với chúng ta!
Đầu lĩnh quần áo thổ khí, nhưng vóc người khỏe mạnh, không phục nói:
- Đại lộ hướng lên trời, mỗi người đi một bên, chúng ta vốn là tiểu thương, muốn cùng chư vị hào kiệt kết bạn rời đi, mưu cái an ổn tiện lợi mà thôi. Không nghĩ tới người trong giang hồ, lòng dạ sẽ bỡn cợt như vậy, cũng được, chúng ta xa xa theo sau là được, nếu có nguy hiểm, cũng không cần cao nhân ra tay giúp đỡ, tại hạ nhận mệnh là được.
Ánh mắt của Mạnh trưởng lão nhìn đối phương, vung tay lên, xoay người nhìn người Thiên Long phái quát lên:
- Khởi hành...
- Ha ha! Tiểu tử, ngươi xem những tiểu thương này có gì kỳ lạ?
Chân Nguyên Tử vuốt râu, nhẹ giọng hỏi.
- Lão đạo nhìn thấy, đó là ta thấy!
Lâm Nhất lạnh nhạt nói.
Chân Nguyên Tử lắc đầu cười nói.
- Ngươi cái tiểu tử này, rất có tuệ căn, so với lão đạo ta càng như người xuất gia.
- Ta vốn không nhà, sao lại nói xuất gia.
Lâm Nhất trả lời.
- Tiểu tử thúi, cho ngươi cái thang, ngươi có thể bò lên trên trời!
Chân Nguyên Tử lắc đầu nói.
- Ngươi có thang lên trời, ta liền leo một hồi, lại có ngại gì?
Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, lộ ra ý cười.
Chân Nguyên Tử cười khổ nói:
- Nếu lão đạo có thang lên trời, sao phải khổ như vậy! Ý đồ đến của nhóm tiểu thương này không thiện!