...
Lục Thụ mất tích, việc này làm các đệ tử Ngoại Sự đường có chút kinh hoảng và bất an! Nhưng đối với Thiên Long phái mà nói, toàn bộ Cửu Long Sơn như trước có vẻ gió êm sóng lặng!
Lâm Nhất biết, này nhất định là Thương Hải Bang lén lút vùi lấp thi thể. Hắn mỗi ngày trốn ở trong Xa Mã đại viện, nhàn nhã sống qua ngày, cũng không ai đến gây phiền phức.
Lúc nhìn thấy đệ tử nội môn, Lâm Nhất đều chủ động tách ra, không muốn tới gây chuyện.
Trêu tới, ta cũng sẽ lẫn mất!
...
Ánh mặt trời huy sái, trong Xa Mã đại viện tuyết đọng đã rất ít.
Trên đất trống, âm thanh quyền cước không ngừng, Lâm Nhất cùng Hồ Vạn, Văn Luân dựa vào đống cỏ khô, nhìn Trầm Đinh luyện quyền.
- Được! Quyền pháp của Trầm lão đệ mạnh mẽ, trung bình tấn vững chắc, trên quyền pháp tiến bộ không nhỏ a! Có cao nhân như Lâm sư đệ chỉ điểm một ngày, vượt qua một người khổ luyện nhiều năm. Bây giờ Trầm lão đệ đã không giống năm xưa!
Văn Luân rung đùi đắc ý cảm khái.
Hồ Vạn nhe răng cười nhạo:
- Ngươi ngoại trừ khoác lác còn biết làm gì nữa không?
Văn Luân đầu co rụt lại, mắt nhỏ xoay chuyển, trừng Hồ Vạn nói:
- Ta không được, tay chân lẩm cẩm, cũng chơi không nổi. Ai! Cũng may Trầm sư đệ vẫn là thanh niên trai tráng, sau này có Lâm sư đệ và Trầm sư đệ, sẽ không cần lão Văn ta ra tay.
- Ai u! Ngươi đánh ta làm chi?
Văn Luân che đầu kêu rên một tiếng.
Hồ Vạn cho Văn Luân một tát, mắng:
- Ta vẫn chưa tới ba mươi, ngươi dám bảo ta già, ta không đánh ngươi, còn có thiên lý sao?
Hắn hừ một tiếng, thoải mái dựa lưng vào đống cỏ khô, nhìn Trầm Đinh ra sức luyện quyền, nói tiếp:
- Ta vốn ngu độn, đối với võ học càng không thể tả, đầu óc không bằng tiểu tử ngươi. Bất quá Thiên Long quyền này ta cũng luyện thành thạo, tổng thể cho rằng, bộ quyền pháp này chỉ là võ học cường thân vỡ lòng. Mấy sư phụ truyền công ở Diễn Võ Thính cũng bình thường, càng không có thời gian dạy chúng ta. Vẫn là Lâm sư đệ cao minh, một bộ quyền pháp trải qua hắn sửa chữa, nhìn vẫn là bộ quyền kia, nhưng dễ dàng đánh bại Lục Thụ. Chuyện này ý nghĩa là cái gì đây? Ừm?
Lục Thụ và bốn huynh đệ đấu một trận, trong đêm liền biến mất rồi. Trong lòng Lâm Nhất biết rõ ràng, nhưng sẽ không nói ra. Ba người Hồ Vạn thì lo sợ sự tình mấy người ẩu đả bại lộ, môn phái sẽ tra cứu, nên không dám nhiều lời.
Hồ Vạn có chút cảm khái nói:
- Hồ Vạn ta suy nghĩ ra một đạo lý, quyền pháp, là do người luyện mà dị!
Văn Luân rầm rì:
- Ngươi không phải phí lời sao!
Hồ Vạn không để ý lắm, gật đầu nói:
- Quyền pháp, cũng có thể luyện người !
- Ngươi lấy tay ra...
Hồ Vạn đang hoài cảm, đột nhiên đẩy tay Văn Luân ra.
Văn Luân nở nụ cười:
- Ta sợ ngươi lúc canh ba đi tiểu, sẽ bị phong hàn!
- Ngươi mới bị bệnh!
Hồ Vạn phản kích một câu, đột nhiên con ngươi trừng lớn, đứng dậy mang theo hồ nghi hỏi:
- Ta nửa đêm đi tiểu ngươi cũng nhìn chằm chằm?
Văn Luân trừng mắt nhỏ, khóe miệng cong lên, khinh thường nói:
- Mỗi ngày nửa đêm gây ra động tĩnh lớn như vậy, ngươi không cho người ngủ, còn không cho người mở mắt nhìn sao? Còn tưởng là con cú vào phòng! Sợ có người thất lễ với bà nương của mình?
- Ta chính là nhớ bà nương của ta, nhớ con của ta, thì sao? Đỡ hơn có người không có gì để nhớ.
Hồ Vạn nhe răng, hắn nhìn Văn Luân quẫn bách, đắc ý cười nói:
- Trong đêm lạnh, ôm bà nương sẽ rất ấm áp...
Một khi hai người đấu võ miệng là sẽ không dứt.
Lâm Nhất ở một bên sắc mặt mang theo ý cười nhàn nhạt. Sau khi đánh bại Lục Thụ, ba huynh đệ đối với Thiên Long quyền của hắn cảm thấy rất hứng thú. Hắn cũng không giấu làm của riêng, đáp ứng chỉ điểm ba người quyền pháp, chỉ là không rõ kỳ lạ trong quyền pháp.
Quyền pháp của Lâm Nhất và quyền pháp trong môn phái, đại khái giống nhau, chỗ cải biến Hồ Vạn và Văn Luân nhìn không ra, cũng không thèm để ý, lại càng không nguyện luyện. Trong ba người này, chỉ có Trầm Đinh nguyện học.
Trầm Đinh một lòng một dạ cho rằng, chỉ có Thiên Long quyền của Lâm sư đệ mới là tốt nhất. Hắn mỗi ngày quấn quít lấy Lâm Nhất luyện quyền, chăm chỉ không ngừng.
...