Vô Tiên

Chương 177: Trắc ẩn (1)




Nhìn bốn phía, hơn hai mươi thủ hạ khốn đốn tại chỗ, thúc thủ vô sách, làm thần sắc của Biện Phó bang chủ ngẩn ra, hắn hỏi ngược lại một câu:

- Ngươi đây là muốn?

Lâm Nhất trầm mặc không nói, lạnh lùng nhìn đối phương.

Thần sắc của Biện Chấn Đạc tái nhợt, hắn thở dài một hơi, bất đắc dĩ gật đầu nói:

- Nếu bị ngươi quản chế, còn có cái gì không thể nói. Thương Hải Bang ta ở bên cạnh Đông Hải, quanh năm có hải thuyền ra ngoài. Nhiều năm trước, ta từng theo thuyền ra biển, giữa đường tao ngộ bão táp, ngẫu nhiên gặp một hải đảo, mới may mắn thoát nạn. Ở trên đảo kia, có thuyền viên lên đảo mua hàng, bổ sung lương thực. Thời điểm mua hàng cùng người xảy ra tranh chấp, đối phương liền gọi người đến trợ quyền. Trong hỗn chiến, người trợ quyền tới lại sử dụng phi kiếm, không người địch nổi. Chúng ta cũng mở rộng tầm mắt, mới biết trên đời thật có tiên nhân.

- Trong lòng chúng ta ước ao không ngớt, liền ở trên đảo thám thính tăm tích của tiên nhân. Thế mới biết được, ngoài võ đạo còn có Tiên đạo. Người tu Tiên đạo xưng là Tu Tiên giả. Những Tu Tiên giả này ở nơi rất xa, không người hiểu rõ đến tột cùng, chỉ nghe nói cách Thương quốc chúng ta không biết mấy chục ngàn dặm.

- Nghe đồn tương quan, tuy quá khứ có lời truyền miệng, nhưng không người tin tưởng. Không tận mắt nhìn thấy, ta cũng không tin! Sau đó Thiên Long phái mỗi mười năm một lần, phái đệ tử ra biển đi xa, ta liền ngờ vực này có quan hệ tới hải ngoại Tiên Giới. Ai không muốn trường sinh bất lão? Ai không muốn có khả năng lên trời xuống đất? Ai không muốn ngạo tiếu nhân gian?

- Thương Hải Bang ta hành động không quang minh, bị thế nhân khinh thường. Nhưng nếu Thiên Long phái cho biết đường biển, chúng ta sao phải khổ như vậy? Thương Hải Bang ta cũng là đại phái, có thể khoan dung Thiên Long phái một nhà độc tô sao. Làm người giang hồ, nếu biết được có một ngọn núi cao khác tồn tại, ai không muốn tự mình đi lĩnh hội một loại cảnh giới tuyệt đỉnh khác?

- Sự do người làm, chúng ta phải thử một chút ! Cho dù là công dã tràng cũng không tiếc! Lâm huynh đệ bằng chừng ấy tuổi, dù khổ luyện thế nào, mặc cho ngươi thiên tư hơn người, nhưng võ công dù sao cũng phải nước chảy thành sông, không thể vô duyên vô cớ cao cường. Vừa rồi thấy ngươi lăng không hư độ, ta liền rõ ràng, này không phải võ công thế tục có thể làm được. Mặc dù có người lúc võ công siêu phàm, cũng có thể như vậy, nhưng chắc chắn sẽ không tuổi trẻ như Lâm huynh đệ.

- Lâm huynh đệ ẩn núp ở trong Cửu Long Sơn, mục đích không ai biết. Bất quá bằng ta từng trải nhiều năm, vẫn có thể suy đoán ra một chút. Nếu Lâm huynh đệ là tu tiên giả, chính là tồn tại siêu thoát giang hồ, cũng là tồn tại siêu việt thế tục, vì vậy Lâm huynh đệ mưu đồ, cũng không phải Thiên Long phái. Ha ha! Nói vậy Lâm huynh đệ cũng chỉ là muốn mượn gió giong thuyền mà thôi!

Biện Chấn Đạc một hơi nói nhiều như vậy, hắn nội thương chưa lành, khí tức không thuận, nhìn Lâm Nhất thở dài nói:

- Ta ở trước mặt thủ hạ đệ tử nói nhiều như vậy, chỉ là không muốn chết không nhắm mắt. Những đệ tử này đều vô tội! Đáng tiếc! Đáng tiếc!

- Vừa rồi thủ đoạn của ngươi, ta cũng đã được nghe nói, hẳn là trận pháp của tiên nhân. Cái thế đạo này là như thế, người thắng làm vua, người thua làm giặc, nhược nhục cường thực! Bây giờ, chúng ta đều ở thế yếu, chỉ chờ ngươi hành xử mà thôi!

Biện Chấn Đạc nói hết lời, thần sắc tiêu điều, chậm rãi xoay người đưa lưng về phía Lâm Nhất, khẽ nói:

- Chỉ cầu ngài buông tha những thủ hạ này!

Liền buồn bã đứng đó, không nói nữa.

Lâm Nhất giơ trường kiếm lên, nhìn bóng lưng của Biện Chấn Đạc, hắn ngưng mi trầm tư một lúc lâu, trường kiếm lại chậm rãi thả xuống.

- Ngươi nói với ta những lời này, người bên ngoài không nghe được...

- Ngươi nói không sai, ta đến từ giang hồ, nhưng ta không thuộc về giang hồ!

- Đối với các ngươi mà nói, ta chỉ là một người đi đường, một người qua đường không chút liên hệ!

- Ngươi không nhận ra ta, ta cũng không nhận ra ngươi, đêm nay, ta càng chưa từng thấy ngươi

- Ta không muốn dính líu chuyện trong giang hồ, nhớ kỹ! Đừng trêu chọc ta nữa...

Một tiếng thờ dài nhè nhẹ!

Một trận gió thổi qua...

Trong trang viên, đèn dầu sáng rỡ như trước!

Biện Chấn Đạc kinh ngạc đứng đó hồi lâu! Đệ tử xung quanh hắn cũng mờ mịt...

Lâm Nhất không giết người, lưu lại mấy câu nói và một tiếng thở dài rời khỏi!

Hai gò má như đao khắc của Biện Chấn Đạc hơi co quắp, không nhìn ra là vui, cũng không nhìn ra là buồn!

...

Lâm Nhất giết qua không ít người, nhưng chưa giết qua người bó tay chờ chết.

Nếu Biện Chấn Đạc hoàn thủ, hoặc chạy đi, hay ngôn ngữ tương kích, Lâm Nhất đều sẽ không chậm trễ ra tay giết đối phương. Sau đó hắn cũng chưa chắc sẽ bỏ qua cho những đệ tử Thương Hải Bang kia.

Nhưng Biện Chấn Đạc mang theo tuyệt vọng, bất đắc dĩ, không cam lòng, bó tay chờ chết, lại làm cho hắn không hạ thủ được.

Không giết người này, có lẽ sẽ mang đến phiền phức.

Nhưng giết người này, Lâm Nhất không dám khẳng định, sau này có thể quên mất bóng lưng tuyệt vọng của Biện Chấn Đạc hay không.

Một võ giả, vì truy cầu cảnh giới chí cao mà không chừa thủ đoạn nào, chắc chắn sẽ bị người phỉ nhổ, nhưng động cơ là sai sao?

Giết chết những người rơi vào trận pháp không hề có lực hoàn thủ kia, hắn xem thường làm!

Giết chóc có thể giải trừ nguy cơ, nhưng sát phạt lại sẽ mang đến càng nhiều tai hoạ ngầm nữa, cũng phi nhân đạo, càng không hợp thiên đạo!

Cho dù là công dã tràng, nhưng mình đi thử cũng không tiếc!

Vốn muốn truy sát đối phương, lại bị đối phương nói động lòng trắc ẩn.

Lòng trắc ẩn, mọi người đều có!

Sư phụ từng nói, làm người phải thủ bản tâm! Bản tâm tức tâm niệm! Sư phụ nói tướng do tâm sinh, thủ tâm tức thủ niệm, là vì nguyên tắc; người không nguyên tắc tức vô tâm.

Thiên địa đại đạo vạn pháp bổn nguyên, tu đạo tức tu tâm. Này chính là tu thiên tâm, trên thân thiên tâm dưới thuận tự nhiên.

Nếu sát khí đã không còn, sát tâm đã thu, không giết cũng được!

Lâm Nhất bay nhanh ở trong gió, bóng người nhàn nhạt từ từ như khói, dần dần hóa thành vô hình, lướt qua cánh đồng tuyết, xuyên qua núi rừng...