Vô Tiên

Chương 167: Cùng chung mối thù (1)




Lúc Lâm Nhất về tới Xa Mã đại viện, ba người Hồ Vạn quấn áo giống như gấu trúc, đang tụ chung một chỗ phơi nắng. Trong lòng hắn không thoải mái, sau khi nhốt ngựa vào chuồng, cũng không thèm nhìn ba người, một mình trở về nhà nằm ở trên giường.

Lâm Nhất không phải người trừng mắt tất báo, hắn tự nhận mình rất độ lượng. Lần trước bị quất một roi, sau khi cố nén, vẫn luôn cảm thấy trong lồng ngực bị đè nén.

Tự dưng chịu nhục, dù là tượng đất cũng có ba phần hỏa tính, huống hồ mình còn là một người sống sờ sờ.

Thuở nhỏ theo sư phụ nhìn quen nhược nhục cường thực và tình người ấm lạnh. Sư phụ đi rồi, hắn một mình một người nơi chốn cẩn thận, sớm không còn là tiểu đạo sĩ không buồn không lo lúc trước.

Chỉ là hôm nay không thể nhẫn nhịn đi làm sự tình hữu dũng vô mưu, tổn hại sư phụ giáo huấn và Tô tiên sinh đề điểm.

Mình tu vi Luyện Khí tầng năm, cùng những đệ tử nội môn này đã có khác nhau một trời một vực. Ở trước mặt bọn hắn một mực thoái nhượng, là xem thường tính toán, hay mình tận lực ẩn nhẫn? Cùng Diêu Tử tranh khí nhất thời, thắng thì như thế nào?

Tô tiên sinh từng nói, lùi về sau một bước, chính là biển rộng trời cao!

Nhưng có đôi khi, lùi về sau một bước thật sự rất khó!

Là tâm tính của mình còn trẻ gây nên, hay đạo tâm khiếm khuyết lịch lãm?

Đầu óc tùm la tùm lum, Lâm Nhất nhắm hai mắt lại...

Ở dưới tinh không vô ngần, mình ngự kiếm rời đi... Vô số đạo lưu quang lướt qua màn trời... Dĩ nhiên bắn về phía mình... Tiên nhân sao? Vì sao trên mặt mang theo sát khí... mình tiến ra chém giết, đảo mắt máu nhuộm vạt áo...

Một trận khiếp đảm kéo tới, Lâm Nhất mở mắt... Nguyên lai là ngủ quên. Rất lâu rồi không ngủ, còn ban ngày nhập mộng. Sự tình trong mộng có chút cổ quái kỳ lạ, làm người không tìm được manh mối.

- Lâm sư đệ! Ban ngày ngủ nướng, như vậy không hay đâu!

Bên ngoài truyền tới tiếng kêu lười biếng của Văn Luân, Lâm Nhất lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài.

Ba người Hồ Vạn nằm ở trên đống cỏ khô, không nhúc nhích, chỉ có ba ánh mắt xoay tròn chuyển động, Văn Luân hừ hừ một tiếng:

- Sư đệ, ngươi cuối cùng cũng đi ra, khí trời tốt như vậy, không phơi nắng còn có thể làm cái gì đây?

Hồ Vạn và Trầm Đinh cũng phụ họa, bại hoại thần sắc mang theo dáng dấp hưởng lạc!

- Ta nào có phúc khí giống như vậy? Sáng sớm phải quét sân, sau đó đi chăn ngựa, mệt mỏi liền nghỉ tạm một hồi, các sư huynh không nên mắng tiểu đệ !

Lâm Nhất cũng buông lỏng nỗi lòng, lung lay đi đến trước mặt ba người.

Hồ Vạn nhe răng nói:

- Thật là một mình ngươi quét sạch, không để Hứa sư muội giúp một tay?

- Khà khà! Hứa sư muội kia tính tình dịu ngoan, tướng mạo xinh đẹp, rất xứng với sư đệ! Sáng sớm liền tới giúp ngươi làm việc, chà chà! Khó nhất tiêu thụ mỹ nhân ân. Sư đệ, diễm phúc không cạn nha!

Văn Luân ghen ghét kêu to.

Trầm Đinh chỉ lo ‘ừ’ gật đầu cười khúc khích.

Ba người nhàn đến phát rồ tìm đến mình trêu ghẹo, Lâm Nhất bất đắc dĩ cười nói:

- Coi như sáng sớm hôm nay ta nhiều chuyện, ai bảo ta thương ba vị sư huynh! Mấy người sinh hoạt một người làm, luôn như vậy sẽ không tốt! Cái thế đạo này, người tốt khó làm a!

Hồ Vạn cười đến con mắt híp lại nói:

- Lâm sư đệ, trước mặt huynh đệ chúng ta, người tốt rất dễ làm, yên tâm làm là được, đừng nghe Văn Luân ồn ào.

Văn Luân lay động cánh tay, bất mãn thì thầm nói:

- Còn không phải là ngươi ngờ vực Lâm sư đệ trước, còn dám trách lên đầu ta.

Lâm Nhất ở bên người Trầm Đinh, đang muốn nằm xuống đồng thời phơi nắng, cửa viện đi vào một người.

Người đến vóc người cao to, da ngăm đen, chính là Lục Thụ. Hắn thấy đám đệ tử chăn ngựa nhàn nhã phơi nắng, hừ lạnh nói:

- Mấy người các ngươi theo ta đi quét Diễn Võ Thính!

Hắn bị sư phụ truyền công sai đi quét Diễn Võ Thính, nhưng hiềm phiền phức, liền muốn tìm mấy người tới làm thay, một đường đi tới, các đệ tử đều đang bận bịu, liền nghĩ đến trong Xa Mã đại viện có mấy người rảnh rỗi.

Ba người lộ ra dáng dấp rụt rè, chậm rì rì bò dậy.

Hồ Vạn có chút khó khăn nói:

- Chúng ta mới vừa làm xong việc trong tay, đang định nghỉ tạm đây! Huống hồ Diễn Võ Thính cũng không tới phiên chúng ta đi quét.

- Đúng vậy! Diễn Võ Thính không quản được chúng ta !

Văn Luân cúi đầu cười, chớp mắt một cái, đi tới nhặt lên cào gỗ, giả vờ giả vịt nói:

- Tiểu đệ đã quên, trong chuồng còn chưa quét sạch. Khà khà, Lục sư huynh xin cứ tự nhiên!