Hứa Nguyệt theo ngón tay của Mộc Thanh Nhi nhìn tới, chỉ thấy giữa ngọn núi xa xa, hẳn là phương hướng của Phách Hạ phong, nhảy ra hai đạo nhân ảnh, thoáng qua liền rõ ràng.
Một xanh một đỏ, ở trên tuyết trắng cực kỳ bắt mắt.
Xa xa liền thấy hai người như hùng ưng giương cánh, chân không chạm đất, xẹt qua ở trên mặt tuyết, chỉ trong chốc lát, liền đến dưới Cửu Long Thác. Thân hình hai người ngừng lại, như nhìn thấy đám người Mộc Thanh Nhi, bóng người hơi động, chạy tới bên này.
Trong nháy mắt, hai người mặt mày có thể thấy được, xích y chính là Mạnh trưởng lão, thanh y là lão đạo Chân Nguyên Tử. Ống tay áo của hai người bị kình phong thổi lên, dưới chân nhẹ nhàng, liền đến trước mặt ba người.
Hai tay Mạnh trưởng lão thu lại, như phi điểu đột nhiên rơi xuống, chân chưa chạm đất, tiếng cười đã lên:
- Ở thật xa liền nhìn thấy Thanh nhi, ha ha!
Chân Nguyên Tử cũng đến, ung dung rơi xuống đất, tay áo vung lên, râu dài phiêu phiêu, thân hình hào hiệp.
So với Mạnh trưởng lão phóng đãng, Chân Nguyên Tử càng có thần vận nội liễm.
- Mạnh thúc thúc, khinh công thực cao!
Mộc Thanh Nhi vỗ tay cười duyên nói.
- Ha ha! Thanh nhi thật biết nói ngọt, ha ha!
Mạnh trưởng lão lại sang sảng cười lên.
- Bái kiến đạo trưởng! Khinh công của đạo trưởng và Mạnh thúc thúc đều sàn sàn nhau!
Mộc Thanh Nhi nhìn Chân Nguyên Tử thi lễ, trong lời nói không mất đúng mực.
Hứa Nguyệt cũng thi lễ nói:
- Bái kiến trưởng lão! Bái kiến đạo trưởng!
Sau đó cúi đầu đứng ở một bên không dám nhiều lời.
Lâm Nhất cũng bái kiến hành lễ, sau đó trốn đến một bên.
Mạnh trưởng lão không lưu ý đệ tử ngoại môn lắm, hơi gật đầu xem như chào.
Nhưng sắc mặt Chân Nguyên Tử hòa ái nói:
- Thanh nhi cô nương, không cần đa lễ!
- Hai vị tiểu bối này, cũng không cần khách sáo, ha ha!
Chân Nguyên Tử nhìn ba người gật đầu ra hiệu, lúc ánh mắt xẹt qua Lâm Nhất, trong lòng kinh ngạc, không khỏi quan sát đệ tử ngoại môn trẻ tuổi này.
Đệ tử Thiên Long phái lúc này đều mặc áo lông, mà đệ tử sam y này vẫn mặc áo đơn, không nhìn ra trên người có vẻ lạnh giá. Nhìn kỹ tướng mạo của Lâm Nhất, thấy mi thanh mục lãng, không có vẻ nội công cao cường tinh khí tán dật, cũng không có khí thế thần quang nội liễm. Chỉ có thân thể đơn bạc nhưng không mất kiên cường, tùy ý đứng ở trong trời đất ngập tràn băng tuyết, lại có một loại khí độ xuất trần.
Chân Nguyên Tử thầm nghĩ, đệ tử này thật kỳ quái! Nhìn quen mặt, hẳn là gặp gỡ, chỉ là lúc trước không lưu ý.
Phát hiện Chân Nguyên Tử nhìn mình, Lâm Nhất bất động thanh sắc. Hắn không ngờ mình mặc áo đơn, cũng sẽ chọc người chú ý.
Lâm Nhất đã sớm nóng lạnh bất xâm, mấy năm qua quen mặc áo đơn.
Ngoại Sự đường cũng phát áo lông cho Lâm Nhất, nhưng hắn ngại phiền phức, hơn nữa người trẻ tuổi hỏa khí mạnh, thân thể cường kiện, trong Ngoại Sự đường cũng không phải không có đệ tử không mặc áo lông.
Lâm Nhất không để ý làm theo ý mình, chỉ mặc áo đơn như thường ngày, trong cổ áo lộ ra cổ trần. Cũng không biết, mấy đệ tử trẻ tuổi khí thịnh kia, tuy không mặc áo lông, nhưng trên dưới phủ thêm trường bào, trong áo đơn còn có áo đơn. Thân thể phàm thai, không ai không sợ lạnh giá. Nơi nào như hắn, không còn phân nóng lạnh. Lúc trước vẫn để đám người Hồ Vạn kinh ngạc, sau đó nhìn quen rồi, liền không cảm thấy kinh ngạc nữa.
Chân Nguyên Tử cũng mặc áo đơn, tuy không thể nói nóng lạnh bất xâm, nhưng nội công thâm hậu không sợ lạnh giá là thật. Mạnh trưởng lão cũng như vậy, tự nhiên là nội công thâm hậu. Nhưng người trẻ tuổi kia, lại dựa vào cái gì đây?
- Vị đệ tử này nhìn rất quen mặt, lão đạo Chân Nguyên Tử, không biết tiểu huynh đệ tân gì?
Chân Nguyên Tử thầm nghĩ một lúc lâu, ánh mắt nhìn Lâm Nhất, cuối cùng há mồm hỏi.
- Tại hạ là đệ tử nuôi ngựa của Ngoại Sự đường Lâm Nhất!
Lâm Nhất cũng âm thầm suy đoán, lão đạo này nhìn ra cái gì?
Chân Nguyên Tử gật đầu cười nói:
- Thì ra là như vậy, một đệ tử nuôi ngựa, lại có chỗ không tầm thường. Ha ha! Ngươi không trách lão đạo lắm mồm chứ?
Một đệ tử nuôi ngựa, ăn mặc như vậy, chẳng lẽ không lạnh sao? Lấy thân phận của Chân Nguyên Tử, những lời này ngược lại không tiện hỏi ra.
Lâm Nhất nhướng mày, đưa mắt nhìn đi, thấy con ngươi của Chân Nguyên Tử tinh quang thoáng hiện, trong ý cười hàm súc không rõ.
- Đa tạ Mông đạo trưởng cất nhắc, Lâm Nhất bất an!
Sắc mặt Lâm Nhất thản nhiên, ngữ khí trầm tĩnh.
Hai người đối thoại khiến cho mọi người ghé mắt, Mạnh trưởng lão hiếu kỳ hỏi:
- Đạo trưởng nói là có ý gì? Đệ tử nuôi ngựa này có chỗ nào không ổn sao?
Mộc Thanh Nhi nhìn chằm chằm Lâm Nhất, âm thầm tính toán. Có nên nói vài câu, trả lại ác khí trong lồng ngực cho Lâm Nhất hay không? Chỉ là thấy thần sắc đối phương lạnh nhạt, lại khiến nàng do dự.
Hứa Nguyệt không dám nói gì, chỉ cầu Lâm sư huynh không xảy ra chuyện. Ở trước mặt trưởng lão trong tông môn, nếu có bất trắc, đó là phiền toái lớn.
Chân Nguyên Tử vuốt râu, cười ha ha nói:
- Bần đạo chỉ là thấy hắn cử chỉ trầm ổn, lòng sinh cảm khái mà thôi! Không ngờ một đệ tử nuôi ngựa của quý phái, lại nói năng trầm ổn, tự nhiên hào phóng, có thể thấy được uy danh của Thiên Long phái không hư!
- Ha ha! Một đệ tử nuôi ngựa mà thôi, đảm đương không nổi đạo trưởng khích lệ như vậy!
Trong lòng Mạnh trưởng lão vui vẻ, cười ha ha. Hắn cho rằng lão đạo này mượn cơ hội nói tốt mà thôi, bất quá lời hay ai không thích nghe, lòng rất thoải mái.
Lâm Nhất này có chỗ nào tốt, tính tình đáng ghét, nhìn cũng làm người ta buồn bực, lại được Chân Nguyên Tử ưu ái?
Mộc Thanh Nhi không cam lòng, không nhịn được trên dưới đánh giá Lâm Nhất. Thoáng qua liền trừng mắt, kinh ngạc chỉ về phía Lâm Nhất hỏi:
- Lâm Nhất, vì sao ngươi không mặc áo lông, là trong tông môn không cho ngươi sao?
Mạnh trưởng lão cũng hơi nhướng mày, nhìn ra địa phương không đúng, đệ tử nuôi ngựa này thật không sợ lạnh?
Trong lòng Lâm Nhất cười khổ, thầm chửi má nó, như vậy cũng nhiều chuyện!
- Lâm Nhất từ nhỏ không cha không mẹ, thiếu áo đói ăn là rất bình thường, có quần áo mặc trên người đã rất tốt, còn chia cái gì nóng lạnh! Tháng ngày lâu, ngược lại đề kháng tăng cao, cũng không phải tông môn lơ là!
Lâm Nhất nhún vai mở hai tay ra, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua mọi người. Nhìn như nói chuyện với Mộc Thanh Nhi, kì thực là lưu ý thần sắc của Mạnh trưởng lão và Chân Nguyên Tử.
Mộc Thanh Nhi hơi nghẹn, kinh ngạc nhìn Lâm Nhất.
Sắc mặt Lâm Nhất trầm tĩnh, ngữ khí bình thản, tuy là tìm cớ, nhưng nói lại thật tình.
Nhìn về phía Lâm Nhất, vành mắt Hứa Nguyệt đỏ hồng, không ngờ thân thế của Lâm sư huynh khổ như vậy, trong lòng thổn thức, tình ý lại sinh sôi!
- Ngược lại là một xuất thân đau khổ...
Mạnh trưởng lão gật đầu.
Lâm Nhất lắc đầu thấp giọng nói:
- Lâm Nhất sớm tập mãi thành thói quen, Mạnh trưởng lão không cần chú ý!
- Ha ha, cây trong sương gió lớn lên, ý chí luôn cường hãn! Vị đệ tử này tâm niệm hiểu rõ, không quan tâm ngoại vật, không sầu bi thân thế. Tuổi còn nhỏ, nhưng phẩm tính lại không tầm thường!