Vì thế, Thiết Ngưu tâm động không ngừng, tựa như quỷ thần xui khiến, theo bằng hữu trong giang hồ đến Cửu Long Sơn. Còn kết quả làm sao, hắn vẫn chưa chân chính suy nghĩ qua, chỉ là muốn để xem Thiên Long phái có chỗ nào cao minh một chút.
Cùng bằng hữu giang hồ khác tề tụ ở trước sơn môn Thiên Long phái, để Thiết Ngưu rất hưng phấn. Hắn rất muốn đi vào nhìn một cái, trong Cửu Long Sơn này đến tột cùng chôn dấu bao nhiêu đồ vật mới mẻ, thật có đường lên trời sao? Nếu có, mình chẳng phải sẽ trở nên càng thêm lợi hại. Dựa vào võ công trở thành hảo hán vang danh thiên hạ, hẳn là sự tình vinh quang cỡ nào.
Tâm có mong ngóng, thần sẽ tương hướng, hắn liền theo mọi người ồn ào. Những đệ tử Thiên Long phái kia cũng không gì hơn cái này a! Vẫn không mạnh mẽ bằng bắp thịt mình.
Khi Thiết Ngưu nghe được Thiên Long phái giết người, trong lòng rất tức giận. Môn phái lớn là có thể tùy ý giết người hay sao? Người trong giang hồ, nên hành hiệp trượng nghĩa, nhân nghĩa làm đầu! Nhất định phải tìm những đệ tử Thiên Long phái kia đòi lời giải thích.
Nên thời điểm có người lùi bước, Thiết Ngưu tự cho là nghĩa bạc vân thiên, khi ngàn cân treo sợi tóc, nên hiện ra bản sắc nam nhi, hắn múa song quyền xông lên.
Ai biết phủ đầu liền gặp được sư huynh đệ Quý Thang. Quý Thang thấy đối phương tay không, nên nhuyễn kiếm lưu tình, tha cho Thiết Ngưu một mạng. Nhưng Tần Nhân ra tay không lưu tình, thuận lợi phong bế huyệt đạo của hắn ném qua một bên.
Thiết Ngưu rất uất ức, tự cho là một thân khí lực của mình ít có người địch. Đệ tử Thiên Long phái lợi hại hơn nữa, nói cái gì cũng phải đấu mấy hiệp. Ai biết một cái đối mặt, liền bị người hạn chế. Mình cực khổ luyện võ bao nhiêu năm, căn bản không ở trong mắt người ta, cứ như vậy mất mặt bị ném xuống đất.
Thiết Ngưu nằm trên mặt đất, không thể động đậy. Nếu như trở về, còn làm sao ở trong giang hồ ngẩng đầu lên được?
Chỉ là hôm nay cảm thấy uất ức, cũng không phải chỉ có Thiết Ngưu.
...
Đỗ Tùng ngồi trên lưng ngựa, lực lượng ngày xưa không còn hình bóng. Thân là đệ tử kiệt xuất trong Ngoại Sự đường, áp giải hàng hóa một chuyến, lại thiếu chút nữa vì thế mất mạng, còn là ở trên tay nữ nhân, hắn chỉ cảm thấy ngực bị đè nén, rất muốn quát Lâm Nhất vài câu đến phát tiết.
Nhưng thời điểm mình và Hàn Kế ngã xuống đất bất tỉnh, Lâm Nhất bất ly bất khí, để Đỗ Tùng ương ngạnh cũng không tiện làm khó dễ. Chỉ là sắc mặt của hắn vẫn không dễ nhìn, để tính khí tốt như Hàn Kế cũng không có một chút biện pháp.
Hàn Kế thấy xe ngựa chạy tới, hắn nhìn Lâm Nhất cười cười nói:
- Lâm sư đệ, lần đầu ra ngoài làm việc, thực sự là làm khó ngươi rồi! Sau khi trở về, ta sẽ thay ngươi ở trước mặt Mộc quản sự bẩm báo. Nếu ngươi muốn rời Xa Mã đại viện, nói vậy hẳn sẽ không khó!
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn sắc trời, trước khi trời tối hẳn có thể chạy trở về. Hắn cười nói:
- Dọc theo đường đi nhờ có Hàn sư huynh và Đỗ sư huynh chiếu cố! Bất quá tiểu đệ ở Xa Mã đại viện cũng không tệ lắm, sau này nếu muốn rời đi, lại cầu Hàn sư huynh cũng không muộn!
Hàn Kế có chút không tìm được manh mối, đây là lần đầu nghe nói có người không muốn rời Xa Mã đại viện! Hay là vì Lâm Nhất tuổi nhỏ, còn không biết tiền đồ trọng yếu!
- Hàn sư huynh, ngươi có phát hiện cái gì không?
Lâm Nhất hỏi.
Hàn Kế ở trên ngựa nhìn chung quanh, lông mày nhíu lại. Chỉ thấy trên đường thỉnh thoảng có người giang hồ chạy qua trước mặt, chỉ là từng cái từng cái dưới chân vội vàng cúi đầu chạy đi. Nhìn thấy đám người Lâm Nhất, thần sắc những người này càng âm tình bất định, hình như có ý né tránh.
- Những người này đến từ phương hướng Cửu Long Sơn, chẳng lẽ phía trước có chuyện gì xảy ra?
Hàn Kế nói thầm một câu, nhìn Lâm Nhất gật đầu nói:
- Sư đệ lái xe cẩn thận, ta đi thông báo cho Đỗ sư huynh một tiếng.
Nói xong hắn thúc ngựa chạy về phía trước.
Lâm Nhất ngồi trên xe tản ra thần thức, trong lòng bỗng nhiên hơi động. Hắn trầm tư chốc lát, lặng lẽ từ trong Túi Càn Khôn lấy ra tiểu nỏ, lắp tên, để nó vào trong túi da treo ở sau thắt lưng.
Ven đường, trong một rừng cây đứng ba người, một người trong đó chính là hán tử râu đen ở trước sơn môn Thiên Long phái xúi giục mọi người, bên cạnh là hai thủ hạ.
Một người chắp tay cười nói:
- Lần này mặt mũi của Thiên Long phái t tận hủy a! Diệu kế của Tiền Đường chủ làm người bội phục!
Hán tử râu đen đánh giá trước sau, phụ cận không có người khác, vì vậy đưa tay chậm rãi xé ra chòm râu trên gương mặt. Bỏ đi chòm râu, hán tử râu đen đảo mắt đã biến thành một người khác. Vuốt vuốt gò má, trung niên được gọi là Tiền Đường chủ âm lãnh cười nói:
- Bảo các huynh đệ nhân cơ hội quạt gió thổi lửa, Thiên Long phái càng loạn càng tốt!
Hai thủ hạ vội hỏi:
- Đều đã theo Đường chủ phân phó đi làm.
Tiền Đường chủ khẽ gật đầu, lầm bầm lầu bầu nói:
- Thiên Long phái cùng giang hồ đồng đạo là địch, tàn sát giang hồ hào kiệt, sau mấy ngày sẽ ở trong giang hồ truyền đến người người đều biết, ha ha!
- Đường chủ, phía trước tới hai người cưỡi ngựa.
- Phía sau còn có một chiếc xe ngựa, từ trên quần áo xem, là đệ tử Thiên Long phái.
Hai thủ hạ ngược lại cảnh giác, vội lên tiếng nhắc nhở.
- Giết, giá họa người khác, ha ha!
Như dã lang đánh hơi được con mồi, Tiền Đường chủ âm lãnh nở nụ cười.