. .
- Đáng ghét. . .
Văn Bạch Tử tức thì nổi cơn nóng giận, lại bị người ngăn cản đường đi mà không đuổi theo được. Tiểu tử, chẳng qua là ngươi hư trương thanh thế thôi, sao có thể thật là đối thủ của lão phu! Mượn thời khắc mọi người ngăn cản, ngươi chiếm được thuận lợi còn làm bộ làm tịch, thực đáng ghét a!
Đám người Văn Huyền Tử càng thêm đáng ghét! Cái gì nhấc lên sóng gió rung chuyển Cửu Châu tiên môn chứ? Cái gì đạo nghĩa, ân oán, tiên duyên? Từng chuyện nói một cách đường hoàng, không phải là nhận ra kỳ hoặc trong đó, bấy giờ mới thừa cơ ngăn trở ngang ngược, bất quá là ai cũng có toan tính cả thôi!
- Ta chỉ muốn tìm ra tung tích của sư huynh Văn Đạo Tử từ tên tiểu tử kia, mà chư vị liên tiếp khi ta như vậy là vì cái gì? Nếu thật trở mặt, Cửu Châu chấp nhận vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh. Tội này không phải do ta. . .
Văn Bạch Tử thở hổn hển nặng nề, lên tiếng mắng mỏ, mang theo giọng điệu được ăn cả ngã về không nói ra:
- Mà do Văn Huyền Tử ngươi. . .
- Ha ha.
Văn Huyền Tử cười nhạt một cái, thần sắc từ từ chuyển lạnh, trầm giọng nói:
- Nếu đạo hữu cố ý làm xằng làm bậy, ta có thể tìm ngươi hỏi tin tung tích về sư huynh Xuất Vân Tử của ta hay không?
Văn Bạch Tử thần sắc ngẩn ra, lập tức nghẹn lời. Tuy một mực mượn chuyện tung tích sư huynh không rõ để qua loa tắc trách Thần Châu môn, nhưng khi đối mặt trước chất vấn của Văn Huyền Tử hắn vẫn không đủ tự tin. Mối thù xưa cũ mặc dù đã đi qua ngàn năm nhưng vẫn dây dưa cho đến nay. Hai nhà tiên môn mặc dù còn chưa tới mức động thủ, nhưng thủy chung vẫn luôn đề phòng đối phương.
- Năm đó, sư huynh Xuất Vân Tử của ta và đám người Văn Đạo Tử kết bạn nước khác. Sau đó chỉ có lệnh sư huynh một thân một mình quay trở về, lại đối diện trước mê hoặc hết thảy cố ý lảng tránh. Mặc dù tại trong tiên cảnh đã mất đi dấu vết, nhưng oan có đầu nợ có chủ. . .
Văn Huyền Tử khí thế bức người, tiếp tục nói:
- Nếu ngươi muốn mượn một tiểu bối bất quá chỉ có mấy trăm năm để sinh sự, không ngại ta nhắc lại nợ cũ. . .
Văn Bạch Tử trầm trầm im lặng, sắc mặt nhưng lại càng thêm khó nhìn. Lúc trước từ một món vân bào mà truy xét được tung tích của Lâm Nhất, sở dĩ hắn âm thầm phái người bắt giết, chính là sợ Thần Châu môn phát hiện. Sau đó tuy đệ tử Lỗ Nha thất thủ, nhưng khi biết được tiểu tử kia có giấu di vật của sư huynh, sau cơn phấn chấn, hắn càng nhớ mãi chuyện này không quên.
Ngày Hậu Thổ tiên cảnh khai mở, Văn Bạch Tử công khai xuất thủ dạy dỗ Lâm Nhất không phải là khởi ý lâm thời, mà là tìm tòi trước khi có hành động. Thấy đám người Văn Huyền Tử cũng không vì thế mà có quá nhiều tính toán, hắn mới yên lòng. Đó chỉ là một đệ tử tiểu tiên môn, Thần Châu môn sẽ không vì thế mà động với mình, hơn nữa sẽ không nghĩ tới nguyên do chân chính trong đó. Cho nên hắn liền viện cớ cái gọi là 'Thà giết lầm chớ bỏ sót', bấy giờ từ đó mới đuổi giết không ngừng.
Chỉ có điều tiểu tử kia mệnh thật cứng rắn, không chỉ đào thoát khỏi đuổi giết mà còn chạy ào tới tới Hậu Thổ cảnh. Làm sao Văn Bạch Tử có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này được chứ! Hắn nhận thấy, chỉ cần đoạt lại bảo vật của sư huynh, chuyến đi tiên cảnh lần này rất có triển vọng!
Văn Bạch Tử tự cho rằng mình hành sự chu toàn bí mật, mặc dù không thể lừa dối, chí ít cũng có thể đạt thành mong muốn. Lúc đến đây, hắn mới biết thật sự đều không phải như thế.
Văn Huyền Tử và Tùng Vân Tán Nhân nhân cơ hội làm khó dễ chính là sự việc nằm trong dự liệu, dù sao đã có mối thù truyền kiếp lẫn nhau. Thế nhưng trước mắt tới năm nhà tiên môn đồng thời nhảy ra, vừa đúng lúc ngăn cản thời cơ, đây quả thật là nằm ngoài ý muốn người ta!
Không chỉ có vậy, Văn Huyền Tử gậy ông đập lưng ông, tuyệt không phải là gặp thời ứng biến, rõ ràng chính là mưu đồ đã lâu. . .
Tuy nghĩ như thế, trong lòng Văn Bạch Tử dần dần trầm xuống. Hắn kém một chiêu, tất cả mất hết! Văn Huyền Tử đa mưu túc trí như vậy từ khi nào?
- Lâm đạo hữu thi triển độn pháp thần tốc dị thường, có thể so sánh với phá vỡ hư không chi thuật của Hóa thần, nhưng vẫn kém một bậc! Một Nguyên Anh tu sĩ mà có thủ đoạn như vậy, thật làm người ta coi trọng a. . .
Trong lúc tám đại Hóa thần tu sĩ giằng co, có người chợt lên tiếng. Mọi người liều nhìn theo, thấy Bách Lý Xuyên thần thái ung dung, tay vuốt râu chậm rãi đi tới, lẩm bẩm:
- Người đắc đạo, tuyệt lộ có thể tự phùng sinh; Người thất đạo, cuối cùng là tuyệt lộ. . . Vị Lâm đạo hữu kia tuy nói lời thô tục, nhưng ám hợp đại đạo chí lý!
Trong đám người, Chức Nương thần sắc hơi ngạc nhiên. Sư phụ từ trước đến nay đều không thích nói nhiều, vì sao lại đứng ra ở nơi này?
Hoa Trần Tử từ đàng xa thu hồi thần thức, kinh ngạc lắc đầu. Nhớ lại độn thuật của tiểu tử kia cực kỳ bình thường, từ khi nào tập được phá vỡ hư không chi thuật a? Bất quá, lúc thân hình hắn bỏ chạy thật ra cùng một người tương đương nhau. Độn pháp, còn có « Huyễn Linh thuật »? Trong lòng nữ tử này bỗng nhiên lóe lên linh quang, không kìm nổi âm thầm kinh hô một tiếng, lập tức hận hận siết chặt quyền đầu. . .
- Cổ nhân có nói, tính không dễ thay, mệnh không thể đổi, thời không thể dừng, đạo không thể ủng. Chó đắc được đạo, không phải là không thể; người mất yên, không phải là không có. . .
Bách Lý Xuyên bước chân đi thong thả, nhẹ giọng ngâm nga:
- Không từ nào không thể, không từ nào có thể, chẳng phải chính là lời mà Lâm đạo hữu mới nói. . .
Bách Lý Xuyên mượn lời cổ nhân mà nói, bản tính không thể biến đổi, thiên mệnh không thể đổi, thời sẽ không dừng lại, đại đạo sẽ không bế tắc. Nếu là đắc đạo chân chính, đi bất cứ nơi nào đều không bị ngăn trở. Còn người thất đạo, bất kể đi nơi nào đều là đường không thông. Nhưng tình cảnh này, cảm khái của hắn có chút để cho người không sờ được manh mối.
Văn Bạch Tử biến đổi sắc mặt, nhân cơ hội tránh khỏi Văn Huyền Tử, lạnh giọng hỏi:
- Đạo hữu, chẳng lẽ muốn đối địch với ta?
- Bách Lý Xuyên đạo hữu không ngại liên thủ cùng bọn ta, bốn năm đối trận, cũng coi là thế quân lực địch. . .
Công Dương Lễ lâu không lên tiếng, bấy giờ nói một câu lập tức chọc cho mọi người trở nên căng thẳng.
Thấy thế, Bách Lý Xuyên dừng bước lại, đưa hai tay hướng về phía mọi người nhẹ nhàng nhấn xuống, mỉm cười nói ra:
- Chư vị giằng co như thế thật khổ quá thay!
Hắn chuyển hướng sang Văn Huyền Tử, chậm tiếng khuyên can:
- Chúng ta đến đây vì tiên duyên, phải cẩn thủ ước định lúc trước. . .
. .
Một hơi chạy ra ngoài mấy vạn dặm, phía sau lưng cũng không bóng người đuổi tới, bấy giờ Lâm Nhất mới ngừng lại thế đi. Vậy mà trong thức hải của hắn vẫn còn tiếng ồn ào không ngừng, đó là Lão Long đang oán trách...