Tại Cửu Nguyên Sinh Tử Chi Địa, tu vi của Lâm Nhất không thực hiện được Phá Không độn, biết rằng cuối cùng không chạy khỏi trận đuổi giết quái lạ này, hơn nữa chớ nói còn mang theo một Hoa Trần Tử vướng chân vướng tay.
Chỉ có điều đi tới trước chốc lát, Lâm Nhất liền phát hiện có người đuổi tới sau lưng. Tính toán sơ sơ, hắn mượn cớ lưu lại chặn phía sau, mượn cơ hội thoát khỏi nữ tử không phân biệt thị phi kia, nhưng lại phải đối mặt với hai vị đối thủ sâu không lường được.
Lâm Nhất không muốn đắc tội, cũng không đắc tội nổi Hóa thần cao nhân cao cao tại thượng. Thế nhưng phiền toái dù sao cũng luôn không hẹn mà tới ngoài ý muốn, làm người ta không thể nào lảng tránh được. Hoặc có thể là đây là đường thuộc về mình, chính từng bước chậm rãi đi tới.
Hoa Trần Tử vừa đi xa bên này, bên kia liền lòe ra hai bóng người.
Sương mù nhẹ nhàng vọt tới, Lâm Nhất đứng yên tại chỗ không nhúc nhích tí nào, chỉ có Kim Long kiếm trên tay phun ra nuốt vào quang mang mơ hồ. Sắ mặt hắn trầm tĩnh, nhàn hờ hững nhìn phía trước. Công Dương Lễ và Công Lương Tán với thế tới cực nhanh không ngoài dụ liệu, hai người này không chỉ đơn giản là tu vi Kim Đan.
Nếu khó có thể đào thoát, không ngại đọ sức cùng Hóa thần cao nhân chân chính một phen. Bất kể thắng thua, quyền tác sinh tử có kinh nghiệm từng trải một lần nữa.
Bên ngoài mười mấy trượng, Công Dương Lễ sau khi hiện thân thì kinh ngạc, đứng tại chỗ chứ không đi tới trước, còn có chút hăng hái đánh giá tiểu bối không sợ chết kia. Một người chạy trối chết, một người chặn phía sau, ngược lại cũng ứng biến thích đáng. Nhưng biện pháp này có ích gì chứ?
Công Lương Tán đã sớm quen với cử chỉ của Công Dương Lễ. Vị đạo huynh kia từ trước đến nay rất tự cao, giết người phải do tự mình động thủ mới được. Hắn chỉ chậm một chút, liền huy động hai tay áo bổ nhào tới như một con như cú đêm. Tiểu bối này chạy trối chết đã khó khăn, còn dám lưu lại chờ chết thật là không biết mùi vị. Lão phu ta thu thập được ngươi xong, tiếp đó đi truy đuổi nữ tử kia cũng không muộn.
Trong nháy mắt, Công Lương Tán liền đến cách người Lâm Nhất khoảng hai mươi trượng. Người khác giữa không trung, đã đưa tay chộp tới không chút nương tay.
Lâm Nhất không kìm nổi, đuôi lông mày nhảy lên xuống, hắn không tránh không né, tay trái nấp trong ống tay áo đã không mất cơ hội kết động pháp quyết.
Thời khắc này đột nhiên bốn phía có hào quang loé lên. Dị biến chợt hiện, thế đi Công Lương Tán chợt ngừng, trên nét mặt chất phác lộ ra nụ cười lạnh như có như không, vẫn không để ý phản thủ mà vội vàng bấm tay bắn. Càn Khôn tứ tượng kỳ trận mai phục tại bốn phía chưa thành thế, liền bị miễn cưỡng át chế.
Hai mắt Lâm Nhất ngưng tụ lại, Kim Long kiếm chợt bay ra, đột nhiên hóa thành 32 kiếm quang hư thật khó phân biệt. Cùng lúc đó hắn tế ra một chuỗi pháp quyết thật nhanh, thôi thúc kiếm trận chụp vào Công Lương Tán.
32 đạo kiếm quang không thấy, phô thiên cái địa lao đến chính là hàng vạn hàng ngàn kiếm mang ác liệt với thế không thể đỡ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Dị biến thay nhau nổi lên, Công Lương Tán hơi kinh ngạc. Trận pháp vừa rồi tah65t không giống như bình thường, kiếm trận này lại bất phàm. Một tên tiểu bối ngược lại cũng có chút thủ đoạn. Nếu kiếm trận này do Hóa thần tu sĩ thi triển thì sẽ như thế nào?
Giờ khắc này Công Lương Tán không chỉ muốn giết người diệt khẩu nữa, có thể còn có mưu đồ khác. Trong mắt hắn lóe lên một cái tàn khốc, tay áo vội vàng cuốn ra, sát khí rào rạt bốn phía hơi chựng lại, kiếm trận cũng chậm lại theo.
Lâm Nhất khẽ biến sắc mặt, vội vàng thôi thúc pháp quyết, kiếm trận phảng phất như lâm vào trong vùng lầy, đã không còn thế công ác liệt như lúc nãy. Công Lương Tán lại từ trong kiếm quang chói mắt từ từ đi ra, thần sắc hờ hững, chỉ có trong mắt chớp động hàn quang khiếp người.
Sao lại thế này? Ngấm ngấm ngầm thở dài, Lâm Nhất kinh ngạc không thôi. Bằng vào Càn Khôn tứ tượng kỳ và Huyền Thiên Kiếm Trận đủ để trảm sát bất luận một vị cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ viên mãn nào. Vả lại hai đại thần thông này không có gì bất lợi, nhưng vào lúc này lại không có công dụng gì? Trước mắt Công Lương Tán nhìn như chỉ có tu vi Kim Đan, cũng không thể tính toán theo lẽ thường. Hoàn cảnh lần này chính là thất sách gây nên. Mà việc đã đến nước này, duy chỉ có một đường va chạm mà thôi.
Công Lương Tán tới gần, Lâm Nhất liền muốn lui về sau. Thân hình hắn lắc lư nhưng không thể dời bước chân đi, lúc này không khỏi hoảng sợ biến sắc, hắn giật mình vội giơ tay chộp tới Kim Long kiếm, nhưng không có động tĩnh gì. Giữa người và kiếm dột nhiên lại đứt liên hệ thần thức, ngay cả kêu Lão Long lúc này cũng đã chậm rồi.
- Nguyên thần không thành, thiên đại thần thông cũng không sử dụng được uy lực vốn có. Dám giao thủ cùng lão phu, ngươi là người thứ nhất dưới Hóa thần Cửu Châu, có chết cũng không uổng.
Công Lương Tán tới gần mười trượng, lên tiếng cười lạnh rồi hộc ra một đạo kiếm quang.
Lâm Nhất đứng thẳng bất động tại chỗ, mặt đầy hoảng sợ. Mà đạo kiếm quang kia đánh tới còn mang theo tiếng vang phá vỡ hư không với khí thế kinh người. Đây là pháp bảo của Hóa thần tu sĩ, chứ không phải phi kiếm tầm thường đã từng giao thủ trước đây. Vì muốn giết mình, không ngờ Công Lương Tán lại là dốc sức toàn lực.
Sinh tử sắp tới, Lâm Nhất cũng không chỗ tránh né. Bị ép rơi vào đường cùng, hắn chợt bóp nát một khối ngọc phù. Một tầng giáp đá cứng rắn sinh thành trong nháy mắt, lập tức bọc hắn lại. Mà kiếm quang sắc bén ấy đột nhiên lao tới nhanh như điện thiểm.
Oành... một tiếng vang nặng nề, Lâm Nhất khó nhịn được sự tấn mãnh của phi kiếm, mang theo giáp đá toàn thân liền bay ngược ra sau.
Hừ! Thì ra là cấm phù của Mặc Môn. Công Lương Tán bay tung giữa không trung, hời hợt thuận tay một chút, phi kiếm sáng rực lên, thế đi chợt nhanh hơn. Theo một tiếng vang lên ầm ầm, giáp đá tan rã, đá vụn vẩy tung tóa hiện ra hình bóng rối loạn của Lâm Nhất, hai tay đang cấp tốc huy động như điên.
Thấy thế, Công Lương Tán không khỏi thoáng sửng sốt. Giữa hai tay tiểu bối đang huy vũ ấy lại bay ra liên tiếp quang mang chớp động phù văn ấn ký. Dường như hắn không đủ thể lực, chợt phun ra một ngụm tinh huyết. Theo tình hình đột biến, một thanh hắc phủ lớn mấy trượng phá không, gào thét bổ tới...
Lúc này, Công Dương Lễ ở xa xa một mực khoanh tay đứng nhìn đã trừng lớn hai mắt. Tiểu bối kia sắp chết một phen nhưng không thiếu bản sắc tu sĩ, ngược lại cũng có vài phần khí khái. Còn đại phủ đầu kia là thần thông phương nào, vì sao lại có khí thế y hệt.
Trong khi hướng xuống dưới, Công Lương Tán sớm đã không còn ung dung như lúc đầu. Hắc Vân áp đính, gió lạnh gào thét, sát ý ác liệt sát khiến người ta khiếp sợ. Mà đại phủ ấy còn có hắc quang thiểm động quỷ dị với thế khai thiên lập địa làm hắn khiếp sợ không thôi. Một tên tiểu bối, vì sao lại có thần thông khiếp người như thế?
Thấy không ổn, Công Lương Tán vội vàng huy động hai tay chộp tới, trong lòng bỗng trầm xuống. Đại phủ đầu khí thế hung hung, căn bản không bị Nguyên thần chi lực cấm chế. Không chỉ có vậy, quanh người hắn đã bị sát khí bao phủ, thế cho nên khí tức bị nghẹt, tâm thần hoảng hốt.
Tử ý đột nhiên hàng lâm khiến cho Công Lương Tán sợ tới mức run run. Hắn không dám tiếp tục tự phụ, chợt cắn nát đầu lưỡi, phá không lóe lên một cái, chợt biến mất ngay tại chỗ. Khoảnh khắc nơi này, một đạo hắc quang đánh xuống ầm ầm...
- Oành...