Sau một lát một người tĩnh tọa trong ấy đứng dậy. Đây cũng là một lão giả huyền bào, người thấp nhỏ. Đợi lấm lét nhìn trái phải, tên gương mặt chất phác mà âm trầm đột nhiên hiện ra thần tình may mắn, ngược lại cười lạnh, không ngờ lại không cho giải bày chụp vồ vào không khí hướng về phía một vị tu sĩ bên cạnh. Một túi càn khôn bay lên, cũng trong nháy mắt thay đổi chủ, mà đối phương không hề hay biết gì.
Thấy thế, một vị thần sắc hơi lộ ra khinh thường. Hắn lập tức nghĩ đến cái gì, mới chịu lên tiếng ngăn lại, rồi lại lắc đầu bất đắc dĩ. Tu sĩ tĩnh tọa bên trong đã bị một đám lửa thôn phệ, trong nháy mắt liền bị thiêu thành tro tàn.
Một tu sĩ trầm mê bất tỉnh, cứ như vậy bị đốt đi nhục thân trong sinh tử khốn hoặc, không còn cơ hội quay lại. Mà vượt qua sinh địa đến Lưỡng Giới sơn cũng không chỉ một mình hắn, trong phạm vi chung quanh vài dặm còn có hơn mười người ngồi nghiêm bất động, có người đang vùng vẫy, có người sớm đã chết từ lâu.
Lão giả đắc thủ mà vẫn chưa thỏa mãn, đi thẳng về người tiếp theo. Sớm đã đoán được dụng ý của lão, vị lão giả thân hình cao lớn kia cuối cùng vẫn lên tiếng khuyên can:
- Cử động lần này hữu thương thiên hòa, chi bằng hãy dừng tay rời đi.
Lão giả thân hình thấp bé dừng lại, trên nét mặt chất phác mang theo nụ cười âm lãnh, hỏi ngược lại:
- Lưỡng Giới Sơn, sinh tử quan. Trước Hóa thần tu vi, người có thể nhận ra sinh tử lại có mấy ai?
Hắn phất tay áo vung lên, ánh lửa bay lên, lại một người hóa thành tro bụi, tiếp đó thoải mái nói:
- Bất quá là ta giúp đỡ những đồng đạo này giải quyết xong nổi khổ liên lụy tới nhục thân, chính là cử chỉ hợp thiên đạo. Nói đúng ra, nếu ngươi ta không thể nào tỉnh dậy, người khác sẽ như thế nào?
Lão giả cao lớn có lòng phản bác nhưng không lời chống đỡ. Dễ dàng diệt sát một đồng đạo như vậy không khỏi khiến cho người ta không chút kiêng kỵ. Mà bản thân mình nếu không kịp tỉnh, có người sẽ nương tay hay sao? Ý niệm tới đây, thần sắc hắn không vui, mặc dù không ngăn cản đối phương nhưng ánh mắt lại lưu ý tình hình chung quanh.
Cửu Châu to lớn, có thể xuyên qua Lưỡng Giới sơn bình yên vô sự lác đác không có mấy ai, ở nơi đại khai sát giới này cũng không sợ người biết được. Bất quá sự việc có ngoài ý muốn.
Vị lão giả thân hình cao lớn mới vừa phát hiện, đồng bạn của ông ta sau khi giết một người cũng có chút phát hiện. Hai người nhìn tình hình Thanh Viễn đều kinh ngạc. Làm sao mà hai vị tiểu bối ấy đến đây bình yên vô sự được chứ.
Lúc này ở bên ngoài mấy trăm trượng, Lâm Nhất mặt trầm như nước. Chính mắt thấy hết thảy phát sinh dưới chân núi Lưỡng Giới sơn, không khỏi khiến cho người ta sinh ra hàn ý trong lòng.
Hai vị lão giả không phải ai khác, chính là Công Dương Lễ Chân Vũ môn và Công Lương Tán Công Lương môn.
Đây chính là hai vị tiền bối cao nhân a. Công Dương Lễ vẫn còn một phần lương tri chưa biến mất, còn Công Lương Tán làm gì còn chút nhân tính nào. Mọi người đều là đến từ Cửu Châu đồng đạo, có kinh nghiệm từng trải sinh tử tại Lưỡng Giới sơn này, họa phúc sinh tử tại trời. Nếu không có thù oán lẫn nhau, sao có thể nhân cơ hội âm thầm nhúng tay gây tội ác, đồng thời còn tùy tiện tàn sát.
Lâm Nhất ngơ ngác một lát rồi thở dài giận dữ. Đường có bất bình đều có người đi, còn chưa tới phiên hắn xen vào chuyện của người khác.
Hoa Trần Tử thì ngẩn người, âm thầm kinh hãi không dứt. Vị tiền bối kia có thể nói là chủ một môn, không ngờ lại hạ độc thủ đối với từng “tử nhân” một, hành động bỉ ổi như vậy thật khiến người thấy mà cảm thán.
Chợt thấy xa xa hai người kia nhìn tới, Hoa Trần Tử tự biết hành tích bại lộ, sợ tới mức thở dài, dưới chân không kìm nổi lui về sau một bước, khẩn thiết nói:
- Lão đầu, chạy trối chết quan trọng hơn.
Còn chưa dứt lời, nữ tử sợ hãi chui vào trong mây mù như chim. Bị người nhìn thấy thủ đoạn vô sỉ, hai vị tiền bối ấy sao chịu để cho người sống sót.
- Có thể chạy đi nơi nào?
Chạy trốn được hơn mười trượng, Hoa Trần Tử kinh ngạc nhìn lại thì thấy lão già kia hãy còn ngốc tại chỗ, vẫn chưa có dấu hiện động thân, nhưng lời nói lạnh lùng tiếp tục vang lên...
- Vị tiền bối này, tại sao ngăn cản?
Hoa Trần Tử sinh lòng chần chờ, nhưng vẫn ngừng bước chân từ từ xoay người lại. Công Lương Tán đã đến gần, thần sắc không thân thiện. Còn lão già kia lại hồn nhiên không sợ, âm thanh đàm thoại không kiêu ngạo không siểm nịnh, hoàn toàn không có vẻ kính cẩn vốn phải có ở tiểu bối, ngược lại thì biểu hiện tư thế thét hỏi.
Ồ! Lão đầu gian xảo nhát gan chớ không phải là mắc phải bệnh tâm thần. Giờ này khắc này, mặc cho cải trang đệ tử Đạo Tề môn gì đấy cũng khó mà chạy thoát kiếp nạn này. Đây là hắn tự tìm đường chết hay sao?
Vừa kinh ngạc, Hoa Trần Tử sửng sốt ngay tại chỗ, nhất thời khó có thể động bước chân.
Công Lương Tán ngự phong mà tới, vẫn chưa vội vã hạ sát thủ, mà là đáp xuống cách Lâm Nhất mấy trượng, không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Tiểu bối, đưa thân vào đây, vì sao ngươi vẫn hồn nhiên vô sự.
Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, hoàn toàn không có vẻ hèn mọn và nhát gan như trước. Hắn nhìn cao nhân ở cách đó không xa, giọng mỉa mai:
- Người phàm có thể nhận ra thân ngoại chi thân, vì lẽ gì ta không bước qua được sinh tử quan này?
Công Lương Tán âm trầm sắc mặt, lúc này tỏ ra kinh ngạc, lập tức hờ hững nói:
- Tiểu bối. Ngay cả khi ngươi là đệ tử thân truyền của Văn Bạch Tử cũng không dám càn rỡ như thế.
Lâm Nhất cũng không biện minh, mà liếc mắt ra xa xa một cái. Dưới chân núi, Công Dương Lễ tỏ ra không kiên nhẫn, rõ ràng muốn đừng xen vào. Hắn lại quay sang Công Lương Tán nhàn nhạt nói:
- Tiền bối. Xin chớ ngăn cản. Ngươi tiếp tục giết người, ta còn muốn chạy đi.
Lời nói này mang ý tứ châm biếm sâu sắc, đã hoàn toàn không có lễ phép trưởng ấu tôn ti. Công Lương Tán không vì vậy mà tức giận, hắn sờ tay lên chòm râu thưa thớt, lần nữa ngưng thần đánh giá tiểu bối có lời nói và việc làm đều quái đản ở trước mắt. Trên người đối phương tuy không phải là Vân bào quen thuộc, nhưng cũng có chút không tầm thường, quả nhiên chính là trang phục của đại tiên đệ tử trong môn. Hơn nữa hắn còn lớn lối như thế chắc là ỷ vào danh tiếng của Văn Bạch Tử. Nếu mọi chuyện tiết lộ ra ngoài thì nhà mình không khỏi mang tiếng xấu rồi a.
Cứ như thế, hai bên đối đầu nhau trong chốc lát, Lâm Nhất nhẹ nhàng nhấc chân lên.
Công Lương Tán vẫn thần sắc âm trầm, vuốt râu im lặng.
Lúc này không rõ ngày hay đêm, Lâm Nhất đi tới Lưỡng Giới sơn.
Thấy thế, Hoa Trần Tử âm thầm lấy làm lạ. Công Lương Tán lại buông tha lão nhân kia, còn mặc cho hắn nghênh ngang rời đi như vậy sao? Còn bản thân mình một thân một mình lưu tại chỗ này tất dữ nhiều lành ít. Vậy nhân cơ hội đi theo hay là thừa cơ nhi động?!
Trong nháy mắt, Lâm Nhất đã vượt qua bên cạnh Công Lương Tán, cũng dần dần đi xa. Đến thời điểm còn cách lẫn nhau hơn mười trượng, chợt có tiếng đàm thoại âm lãnh đột nhiên vang lên...
- Hừ! Đệ tử Văn Bạch Tử thì sao chứ? Ta giết ngươi, không ai biết biết chân tướng.
Công Lương Tán còn chưa dứt lời, một đạo kiếm mang đã phá vỡ hư không lao tới, chạy thẳng tới hậu tâm của Lâm Nhất.
Gặp tình hình này, Công Dương Lễ xa xa vẫn thờ ơ. Việc đã đến nước này phải làm thế nào bây giờ?!
Hoa Trần Tử đã sợ tới mức mặt mày thất sắc, miệng nhỏ hé mở. Tiền bối Hóa thần xuất thủ, lão nhân kia há còn mệnh sao.
Chẳng qua là ý nghĩ chợt loé lên, thế tới ác liệt của phi kiếm chỉ cách sau lưng Lâm Nhất ba trượng. Không để chậm trễ giây khắc nào, hắn chậm rãi đi về phía trước, đã không mất cơ hội phản thủ tản ra một phiến kiếm mang chói mắt...