Sắc mặt Mộc Thiên Thành hơi trầm xuống, nhẹ giọng nói với Tần Nhân vài câu, lại tiếp tục ngồi nghiêm chỉnh, thần sắc bất động.
Tần Nhân xoay người nhìn Quý Thang gật đầu ra hiệu, người sau ánh mắt lóe lên, không nói một lời, theo đối phương rời đi.
Khi xuống đài, Tần Nhân lại khó mà nhận ra nhìn về phía Mã trưởng lão cách đó không xa gật đầu một cái.
Tần Nhân và Quý Thang mới đi xuống sàn gỗ, Mã trưởng lão cũng lặng lẽ theo tới.
Giữa trường tỷ thí nóng nảy, Mộc Thanh Nhi vẫn đang nhìn say mê, căn bản không để ý ba người Quý Thang rời đi, nhưng ánh mắt của Chân Nguyên Tử liếc chéo, suy tư.
Quý Thang và Tần Nhân rời khỏi sàn gỗ, liền bàn luận xôn xao. Chỉ chốc lát sau, Mã trưởng lão tới, ánh mắt mang theo dò hỏi nhìn hai người.
- Mã trưởng lão, ta được sư phụ sai khiến, ở thời điểm đệ tử đại bỉ thị sát sơn môn, để phòng bất trắc. Ai biết hôm nay xung quanh sơn môn đột nhiên xuất hiện rất nhiều người trong giang hồ. Lúc này ở sơn môn đã tụ tập bốn trăm, năm trăm người, đang kêu gào muốn bái sơn, muốn quan sát đệ tử ta đại bỉ. Ta hoài nghi có người ở trong bóng tối đầu độc, muốn bất lợi với phái ta!
Tần Nhân lời ít mà ý nhiều, nói ra ngọn nguồn.
Mã trưởng lão vuốt râu, gật đầu nói:
- Đi sơn môn nhìn cái đã, lại nghĩ đối sách sau!
Tần Nhân nói:
- Sư phụ cũng là ý này!
Hắn vung tay lên, hơn hai mươi đệ tử thanh y vây quanh ba người đi về phía sơn môn.
...
Ngoài sơn môn Thiên Long phái tiếng kêu huyên náo, mấy trăm người giang hồ dáng vẻ khác nhau, đang nhìn về phía sơn môn quơ tay múa chân. Hơn mười đệ tử sam y trên mặt mang theo vẻ giận dữ, trường kiếm ra khỏi vỏ, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
- Ta từ xa mộ danh mà đến, vì sao không cho ta vào núi?
- Còn nói cái gì Cửu Long Sơn là Thánh địa giang hồ, vì sao không cho chúng ta đi vào?
- Chúng ta muốn gặp Mộc chưởng môn...
- Chúng ta muốn quan sát đệ tử Thiên Long phái tỷ thí...
-...
Tiếng người ồn ào, quần tình xúc động.
Lục Thụ đối mặt to lớn khí thế, nhất thời không biết như thế nào cho phải, trên mặt hắn nổi lên gân xanh, mạnh mẽ vũ động trường kiếm trong tay, lớn tiếng quát:
- Mau mau rời khỏi sơn môn trọng địa, Thiên Long phái há là bọn ngươi muốn tới liền tới...
- Danh môn đại phái thì vênh váo hung hăng như thế sao? Hôm nay thật là mở mang hiểu biết...
- Chúng ta không đi, ngươi có thể làm khó dễ được ta?
- ...
Mọi người ngươi một lời ta một câu, tận hết khả năng trào phúng, làm Lục Thụ không chống đỡ được. Người chủ trì trong tông môn không ở đây, hắn cũng không dám phạm vào chúng nộ, chỉ có thể ngăn chặn sơn môn, cùng những người giang hồ này bất phân thắng bại.
- Người phương nào vây công Thiên Long phái ta?
Một tiếng quát chói tai vang lên, âm thanh vang dội, để người ồn ào nghiêm nghị. Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy hơn hai mươi người tay cầm binh khí đi tới, người cầm đầu chính là Nhị sư huynh Quý Thang, hắn lớn tiếng doạ người, chụp cho mọi người cái tội danh vây công sơn môn.
Lục Thụ nghe tiếng trong lòng buông lỏng, cuối cùng cũng coi như có người đến, hắn vội mang theo đệ tử sam y tránh qua một bên. Đệ tử thanh sam xếp hàng ngang đi ra, trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn khí bức người, để người kêu gào không khỏi lùi lại mấy bước.
Ánh mắt Quý Thang không giận tự uy, lạnh nhìn mọi người, thần sắc lộ ra hàn ý, hắn cất giọng nói:
- Quốc có quốc pháp, sơn có sơn quy! Bất luận bọn ngươi là muốn bái sơn, hay muốn yết kiến chưởng môn phái ta, cũng phải tuân theo quy củ của Thiên Long phái ta. Tụ chúng ở trước sơn môn như vậy, chẳng lẽ thật không để Thiên Long phái ta vào mắt, muốn cùng phái ta là địch sao? Nếu như vậy, đứng ra cho ta...
Thân thể Quý Thang khôi ngô, khí thế bất phàm, ngôn từ hùng hổ doạ người. Mọi người nghe vậy, không khỏi hai mặt nhìn nhau, không ít người dưới chân lén lút lui về phía sau, không dám tiến lên.
Tần Nhân xem thời cơ tiến lên một bước, nhìn mọi người ôm quyền nói:
- Tại hạ Thiên Long phái Tần Nhân, gặp gỡ chư vị giang hồ đồng đạo! Hôm nay phái ta tổ chức môn phái đại bỉ, bang quy có hạn, chỉ có thể để chư vị ở ngoài cửa. Nếu có người bái sơn, mời ngày khác trở lại, Thiên Long phái ta tự nhiên mở rộng cửa đón khách!
Mọi người vừa mới gọi náo nhiệt, đảo mắt tiếng người rất ít, quan sát lẫn nhau, do dự bất nhất.
- Thiên Long phái thịnh truyền là Thánh địa giang hồ, đệ tử trong môn phái giác nghệ có thể để đồng đạo ở xa tới quan sát, tham khảo, lấy biểu lộ ra phong độ đại phái. Đóng cửa cự khách như vậy, sẽ làm đồng đạo khinh thường!
Một thanh âm âm dương quái khí ở trong đám người vang lên, một hán tử trung niên râu đen, gạt mọi người ra, vững bước đi lên phía trước.
- Đúng vậy, chúng ta cũng muốn mở mang tầm mắt...
- Chúng ta đều đường xa mà đến, nhưng Thiên Long phái đóng cửa ngăn trở...
Âm thanh ong ong nổi lên bốn phía, có người dẫn đầu nói chuyện, để thần sắc mọi người lại kích động lên.
Tần Nhân nhìn chăm chú người đến, trên mặt mang theo nụ cười nói:
- Không biết vị huynh đài này đến từ phương nào?
- Tại hạ Long Tứ Hải, đến từ Kỳ Sơn!
Thần sắc hán tử ngược lại cũng thong dong.
Tần Nhân nhướng mày, lần nữa đánh giá đối phương, trên mặt mang theo nụ cười nói:
- Nguyên lai là Kỳ Sơn Long Uy đường Long huynh, thất kính! Chư vị đồng đạo tề tụ ở trước sơn môn ta, cực kỳ vinh hạnh a!
Trong đám người lại rối loạn tưng bừng, nguyên lai Bắc cương Long Uy đường cũng tới! Sắc mặt mọi người hưng phấn, chờ mong chuyến này không uổng.
- Những người này không liên quan gì tới ta!
Long Tứ Hải há có thể nghe không ra hàm nghĩa trong lời nói của Tần Nhân, hắn một câu rũ sạch quan hệ với mọi người, nhưng có chút ít giấu đầu hở đuôi.
- Cửu Long Sơn là Thánh địa giang hồ, Thiên Long phái lại là người đứng đầu trong đồng đạo, Long mỗ đến đây chỉ biểu đạt thành ý! Vừa vặn gặp đệ tử quý phái so tài, cũng chỉ là đúng dịp. Sao quý phái không mượn cơ hội bày ra uy nghi của Thiên Long phái, làm cho chúng ta mắt thấy thần kỹ của đệ tử quý phái, thứ nhất không phụ chúng ta ngưỡng mộ, thứ hai cũng làm cho giang hồ đồng đạo cảm phục quý phái nhân nghĩa. Vì sao đóng cửa ngăn trở như vậy, sẽ hư hỏng danh dự của quý phái!