Dưới ánh mặt trời màu đỏ, trong hoang nguyên bát ngát, hai bóng người nối thành một đường không ngừng bay về phía trước. Sau ba ngày, ở điểm cuối nơi hoang vu này, dần dần có sương khói bốc lên.
Giống như thần vụ, lại giống như hàn triều, khói mù vô biên đó tự dưng mà sinh ra, giống như cứ vậy vắt ngang trong thiên địa.
Tới gần, sương mù tràn ngập, hàn ý buốt người. Lâm Nhất từ từ ngừng lại, Hoa Trần Tử đi tới bên cạnh, cũng vội vàng dừng thế đi, đứng vững người lại. Hai người nghỉ chân quan vọng, đều kinh ngạc nhìn về phía trước.
- Không phải là tới giao giới của sinh tử chi địa rồi chứ.
Hoa Trần Tử kinh ngạc thốt lên, còn không nén được rùng mình một cái. Trong sương mù trắng lại có đen, trong đen lại có trắng, giống như là xen lẫn với nhau, lại âm dương rõ ràng. Theo hơi lạnh thấu xương tràn đến, khiến người ta sợ hãi.
Lâm Nhất không nói gì, mà xoay người nhìn về phía sau. Chỉ một thoáng gián đoạn này, phóng mắt nhìn khắp nơi đều là mây mù bao phủ, giống như lạc đường. Giống như phiến thiên địa này là từ xa đã có, hai người chỉ đành tìm kiếm trong mờ mịt, chứ chưa bao giờ ra khỏi được cả.
Đường về đã mất, tiền đồ khó lường, Lâm Nhất nhíu mày, ngẩng đầu nhìn chung quanh, trong mắt có xích mang lóe lên. Sau đó, hắn tò mò nhìn Hoa Trần Tử ở bên cạnh. Đối phương vẫn nắm lấy gân giao không buông, đang hớt hải hết nhìn đông tới nhìn tây.
Sương mù ngăn cản, thần thức vô dụng, thị lực chỉ đi xa được hơn mười trượng. Hoa Trần Tử cảm thấy có chút bối rối. Phát hiện Lâm Nhất đang nhìn, nàng ta vội vàng vung tay, bước gần tới hai bước, nhỏ giọng nhắc nhở:
- Lão nhân, đã kết bạn đồng hành thì phải đồng tâm hiệp lực đấy.
Nàng ta mắt sáng chớp động không ngừng, thân thể khẽ run, trên mặt lại lộ vẻ bất an. Lúc này, nữ tử này giống như hoa đào trong xuân hàn, vừa rực rỡ lại vừa mảnh mai yếu đuối.
Sau khi Lâm Nhất thu hồi gân giao, thản nhiên nhìn Hoa Trần Tử. Sau đó, hắn không nói tiếng nào xoay người lại, chậm rãi tiến về phía trước. Sương mù mỏng như sợi mây không chỗ nào không có, lại nhẹ nhàng như vô vật phiêu miễu không thể nắm bắt. Trong nháy mắt chận hắn hạ xuống, giẫm nát sự yên tĩnh của nơi này. Sương mù trắng đen đột nhiên cuộn trào, sau đó thì biến ảo mà lưu động không ngừng.
Lúc này giống như đang hành tẩu lúc ban ngày, lại như độc hành trong đêm khuya, khiến cho người ta mờ mịt không biết hướng đi.
Lúc đi, Lâm Nhất cúi đầu quan sát. Hàn khí theo mây mù bức tới, cách vân bào ba tấc thì trượt qua. Cùng lúc đó, hắn không quên lưu ý tình hình xung quanh. Trần Tử đã lặng lẽ bóp nát một khối phù lục được luyện chế từ tinh ngọc, trên người được một tầng quang mang như có như không bao phủ.
Thủ đoạn của nữ tử này đúng là không ít! Lâm Nhất cũng không quay đầu lại, đi sâu vào trong mây mù khó lường này. Dưới chân nhẹ nhàng chậm chạp mà có lực. Phía sau hắn một trượng, Hoa Trần Tử nhắm mắt theo đuôi. Đi trong thiên địa được gió mây bao phủ này, hai người đều rất cẩn thận. Sau nửa canh giờ, người Lâm Nhất khựng lại, thần sắc do dự.
Không hiểu gì, Hoa Trần Tử cũng dừng chân theo. Nàng ta có lòng muốn hỏi, lại thấy đối phương đã tay áo tung bay mà đi, chỉ để lại một bóng dáng mông lung. Nữ tử này không dám chậm trễ, vội vàng đuổi theo.
Sau khi đi được vài ba trăm trượng, hai người một trước một sau lần lượt dừng chân. Lâm Nhất nhíu mày, mà Hoa Trần Tử thì lại trợn trừng mắt, vươn tay ra chỉ về phía trước rồi kinh hô:
- Đó là...
Bên trong mây mù ngoài mấy trượng, một bóng người đang ngồi đưa lưng về phía họ. Loáng thoáng có thể thấy được người này ăn mặc kiểu cổ, râu tóc hoa tiêu, hiển nhiên chính là một vị tu sĩ. Mà người này lại hồn nhiên không phát giác tình hình xung quanh, ngồi yên không nhúc nhích giống như một pho tượng đá.
Sau khi thốt lên một tiếng kinh ngạc, Hoa Trần Tử vẻ mặt kinh ngạc lại nhìn nhìn chung quanh, sau đó mới nhỏ giọng nói:
- Lão nhân, có nhìn ra lai lịch của người đó không?
Nghe vậy, Lâm Nhất nhìn sang bên cạnh. Hoa Trần Tử ở cách ba thước đang nghiêng người, dưới sự che lấp của mây mù khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta càng thêm tinh xảo mà xinh đẹp. Mà bên trong đôi mắt sáng ngời ấy, hoàn toàn không còn thần sắc giảo hoạt ngày xưa, chỉ có vẻ hoang mang và lo sợ không yên.
Lâm Nhất chẳng hơi đâu đi cân nhắc sự thật giả trên khuôn mặt nữ tử này, trầm giọng nói:
- Nếu không không nhìn lầm, sinh cơ của người đó đã hết.
Hắn vừa dứt lời, Hoa Trần Tử đã không nhịn được lui về phía sau một bước, cả kinh nói:
- A! Người cho Người sống còn bị ngươi hại không ít, ngươi còn sợ người chết à? Lâm Nhất khinh thường hừ một tiếng, chạy tới chỗ người đang ngồi ngay ngắn bất động ở đó. Trong nháy mắt hắn đã tới trước người đối phương.
Hoa Trần Tử do dự một lát, vẫn lặng lẽ di động bước chân, đến bên cạnh Lâm Nhất, không ngờ dùng tay che mặt, phát ra một tiếng hô khẽ:
- Tướng chết của người này khó coi thật.