Trong mắt Hoa Trần Tử hiện lên một tia hoài nghi, nói:
- Tiểu tử đó... Tục truyền chính là tiểu tử xấu xa, sao lại thi ân cho người khác? Lão nhân ngươi chỉ toàn nói linh tinh.
Lâm Nhất lại tế luyện thanh phi kiếm thứ ba, cũng không quay đầu lại hậm hừ nói:
- Lời đồn sao có thể tùy tiện mà tin? Tục truyền Hoa Trần Tử ngươi chính là yêu tinh tội ác tày trời, khi ta tận mắt nhìn thấy lại không phải là như vậy.
Thần sắc Hoa Trần Tử như cứng lại, đột nhiên đứng yên. Yêu tinh? Thiên hạ to lớn, gọi mình như vậy không quá hai người. Nàng ta giậm chân, nắm chặt quyền đầu oán hận nói:
- Ngươi đúng là quen Lâm Nhất đó à? Tiểu tử xấu xa đó sao lại có thể đi khắp nơi làm bại hoại thanh danh của ta, ta không tha cho hắn.
Người tế luyện pháp bảo đó đột nhiên nhìn tới, nàng ta vội vàng nói:
- Tục ngữ có câu, tai nghe là giả mắt thấy là thật, ta không đến nỗi như lời tiểu tử đó nói đâu! Lão nhân ngươi không tùy tiện tin lời đồn, đúng là đáng kính.
Lâm Nhất phớt lờ những lời lấy lòng này, lại lấy ra một thanh phi kiếm để tế luyện.
Hoa Trần Tử không nén được, lại hỏi:
- Theo ngươi thấy thì ta là loại người nào? Tiểu tử đó có đức hạnh gì?
- Đừng có luận thị phi sau lưng người ta?
Lâm Nhất trầm giọng quát.
Ôi! Lão nhân này thật sự coi mình là chính nhân quân tử à! Giả vờ giả vụt, Hoa Trần Tử khó chịu nhăn mỗi, ai ngờ đối phương lại nói tiếp:
- Trăm năm trước, được Lâm đạo hữu trượng nghĩa xuất thủ cứu giúp, ta mới may mắn thoát nạn. Nếu gặp lại, phải trực tiếp cảm tạ. Đó chính là một... Người tốt... Khụ khụ... Một người tốt!
Mình khen mình, thật sự khiến Lâm Nhất cảm thấy chột dạ. Hắn dùng tiếng ho để che giấu, khóe miệng lại nở nụ cười khổ như có như không. Trong mắt Tiểu nhân, thế nhân đều là tiểu nhân. Trong mắt quân tử, thiên địa trong sáng. Mà để tay lên ngực tự hỏi, Lâm Nhất hắn chỉ là một tục nhân không trái với bản tâm mà thôi, từ đâu mà phân tốt xấu.
Hoa Trần Tử mất hết hứng thú, bất mãn nói:
- Hừ! Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.
Nàng ta muốn hỏi một chút lão nhân này có đánh giá thế nào về mình, lại sợ đối phương ác ý chọc ghẹo, đành phải tạm thời từ bỏ ý đồ. Quan sát mặt sông xa xa, sau khi cân nhắc một lúc, nữ tử này liền đứng trên bờ kiên nhẫn chờ đợi.
Sau nửa canh giờ, Lâm Nhất đã tế luyện xong mười thanh phi kiếm. Thấy nữ tử đó vẫn đứng chờ, hắn đứng dậy quay về phía sông lớn, ngẩng đầu nói:
- Hoa Trần Tử, ngươi là theo ta qua sông, hay là đi hướng khác, phải sớm quyết định!
Nhìn lão nhân thần khí như thật này, Hoa Trần Tử lườm một cái. Thầm nghĩ, nếu không phải muốn kết bạn đồng hành, ta tội gì phải đợi ở đây. Nàng ta nói:
- Tuy ngươi không phải người lương thiện, nhưng cũng không phải là người đại ác, đồng hành cũng không phải không được, bổn cô nương hạ mình một hồi là được.
Lâm Nhất vuốt râu cười nói:
- Vậy ta lời xấu nói trước, trên đường không được sinh thị phi, không được ngầm có ác ý, sinh tử tự có thiên mệnh, còn nữa...
- Còn gì nữa? Lão nhân, vừa phải thôi, hăng quá hóa dở đấy!
Hoa Trần Tử không chịu nổi, không nhịn được kêu lên. Bộ dạng vênh mặt hất hàm sai khiến này có khác gì ngụy tiền bối lúc trước?
Lâm Nhất thong dong điềm tĩnh nói:
- Còn... phải lễ nhượng ba phần với người lớn tuổi! Ha ha! Đi thôi.
I đối phương phản bác, hắn đã tung mình về phía sông lớn, cũng thuận tay tế ra mười thanh phi kiếm.
Trong Một trận hào quang chớp động, phi kiếm từ một hóa mười, bỗng nhiên hóa thành một kiếm trận dày đặc to mấy trượng, hiển hiên chính là là một lá chắn kiếm quang. Nó rơi xuống cách mặt nước vài ba trượng mà không rơi, theo sự dẫn dắt của thủ quyết mà tiến về phía trước. Lâm Nhất cũng theo đó phi hành về phía trước, tới thẳng bờ bên kia. Hắn không quên quay đầu lại nhìn, Hoa Trần Tử giống như lá hồng bay lên không, nhanh nhẹn đi theo.
Dưới thiên địa cấm chế ở đây, tu sĩ Hóa Thần có thể lăng không hơn mười trượng, mà Lâm Nhất và Hoa Trần Tử chỉ có thể phi hành cách mặt sông vài ba thước, sự cao thấp giữa hai bên có thể thấy được rõ ràng. Mà dù vậy, hai người vẫn nháy mắt đã tới giữa sông. Không ngoài sở liệu, một trăm đạo quang mang như kiếm như đao đột nhiên phá nước mà ra.
Trước kia đã từng gặp tình hình quỷ dị này, hai người đều gặp nguy không loạn. Có điều, kiếm thuẫn của Lâm Nhất nằm quá sát mặt sông, đứng mũi chịu sào liền bị tập kích.
- Bùm, bùm, bùm.
Tiếng vang như đánh trống đột nhiên vang lên, thế vô cùng sắc bén đánh tới, Lâm Nhất lập tức cảm thấy khí tức ngưng trệ. hắn vội vàng dẫn động linh lực gia trì kiếm thuẫn, ngưng thần nhìn xuống. Vật hung hãn to bằng cánh tay dài cả trượng, chính là một con dị thú hình rắn, miệng đầy răng nhọn, thế tới điên cuồng. Mỗi alafn cham vào kiếm quang đều ầm ầm nổ tung, rơi vào trong nước, sự quỷ dị và rung động mang tới, khiến người ta khó có thể kìm nén.
- Đây là thú của Thành thủy, Minh xà. Tính ác, dùng linh vật làm thức ăn. nếu không phòng bị mà mạo muội thi triển độn pháp, tất sẽ bị nó khống chế không thể thoát thân.
Nghe tiếng, Lâm Nhất quay người lại nhìn, vẻ mặt kinh ngạc. Hoa Trần Tử lăng không bay ngang, váy dài tung bay, phiêu dật như tiên tử. trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta đầy vẻ thoải mái và đắc ý, mà dưới thân lại là tình hình khác. Dưới dáng người nhẹ nhàng của nàng ta chính là từng đoàn hắc khí dày đặc, trong đó chính là quỷ ảnh dữ tợn, hung ác lao về phía Minh xà đang đánh úp tới, cũng dễ dàng đánh nát, cắn nuốt chúng.
- Hì hì! Bên trong quỷ châu này có kim đan, mấy chục quỷ hồn Nguyên Anh, được Minh xà coi như là vật đại bổ, đúng là khiến người ta bất ngờ! Lão nhân, chí bảo của Lục Thần môn này nếu dùng ở trên người ngươi, không biết sẽ như thế nào nhỉ.
Trong tiếng cười không khỏi có ý trêu tức, Hoa Trần Tử nháy mắt liền đuổi tới.