Vô Tiên

Chương 1458: Vì sao lại gạt ta (1)




Dưới thiên không ẩm đạm, trong hoang dã mênh mông vô bờ, nước sông rộng lớn mà đục ngầu đó lưu động không ngừng.

Bên bờ sông lớn, hai người đều nhìn nước mà ngồi, hoàn toàn không lưu ý đến tình hình phía sau. Đợi lúc Lâm Nhất phát hiện, trong lòng không nhịn được mà giật thót, vội vàng xoay người. Trong nháy mắt, hắn và Hoa Trần Tử đều ngây đơ tại chỗ.

Ngoài Trăm trượng không biết từ khi nào có thêm hai vị lão giả mặc vân bào màu đen. Một vị dáng người cao lớn cường tráng, mày rậm râu rậm, hai mắt hữu thần, khí thế uy nghiêm. Một vị khác dáng ngườithấp nhỏ hơn nhiều, râu tóc muối tiêu thưa thớt, hơn nữa thần sắc chất phác mà âm trầm, khiến cho người ta nhìn thấy mà sợ. Hai người đều ăn mặc như đạo nhân, đi lại nhàn nhã, chậm rãi bước về phía bờ.

Thấy rõ người tới, Hoa Trần Tử ngạc nhiên không thôi. Nàng ta mắt chớp chớp, lặng lẽ liếc sang bên cạnh.

Lâm Nhất hơi nhướn mày, đã khôi phục trạng thái bình thường. Hắn không để ý tới Hoa Trần Tử, lại thầm cẩn thận. Người tới chính là hai vị tiền bối Hóa Thần! Cao nhân chân chính mới có thể lặng lẽ xuất hiện phía sau mà không bị phát hiện. Cho dù thần thức của mình đủ cường đại, nhưng so sánh với tiền bối Hóa Thần chân chính thì vẫn còn kém xa.

Có điều hai vị cao nhân đột nhiên xuất hiện này cũng không xa lạ. Lâm Nhất từng thấy trên Tây Minh hải rồi, vẫn đúng lúc nhận ra lai lịch của đối phương! Hai vị lão giả này phân biệt là Chân Võ môn Công Dương Lễ và Công Lương môn Công Lương Tán. Hai người họ sao lại xuống ở đây, còn vừa đi vừa nói chuyện.

- Công Dương đạo huynh đã qua Ngũ cửu, lại quay về đi lại Cửu trạch và Cửu sơn, chẳng lẽ thật sự vì Lâm Nhất kia à? Một tiểu bối mà thôi, nói không chừng sớm đã chết trong tiên cảnh rồi. Ngươi không ngại thì giao cho môn hạ đệ tử xử trí việc gì phải làm to chuyện.

Người nói chuyện là Công Lương Tán, vẻ mặt thờ ơ không cho là đúng nói.

Vẻ mặt Công Dương Lễ có chút âm trầm, nói:

- Đạo hữu có điều không biết đấy thôi! Một tiểu tử yêu tu tu vi không cao, lấy một địch nhiều, không ngờ giết rất nhiều môn hạ đệ tử của ta, trong đó còn có mấy vị trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ, thật sự không thể không khiến cho người ta khiếp sợ! Chân Võ môn ta là nơi yêu tu số một thiên hạ, há lại có thể chịu nỗi nhục này.

Hắn dừng nói, ánh mắt lướt qua một già một trẻ trên bờ, lại nói:

- Ta muốn tìm tiểu tử đó, không phải là chỉ là để báo thù. Nếu thủ đoạn của hắn đúng như những lời trong truyền âm của đệ tử, chưa chắc đã không phải là may mắn của Chân Võ môn ta.

Công Lương Tán nhìn đồng bạn ở bên cạnh, thầm lắc đầu. Vị này cả đời hiếu chiến, hơn nữa yêu thích sát phạt chi đạo, cũng ưu ái với kẻ được coi là cường giả. Hắn thần sắc vẫn như cũ, hờ hững nói:

- Ồ, Đạo huynh không phải là sinh ra lòng ái tài, muốn nhận tiểu tử đó làm đồ đệ chứ? Hắn là người mà Văn Bạch Tử đạo hữu muốn giết đó.

- Ha ha!

Công Dương Lễ dùng tiếng cười để đáp lại, trên mặt lại không hề có nét cười. Xử trí Lâm Nhất kia như thế nào, hắn đã có tính toán, không cần phải nói với người khác. Ngoài ra, Văn Bạch Tử ngang nhiên công bố muốn giết một tiểu bối, đây vốn là việc không tầm thường. Lai lịch của Tiểu tử đó không thể không khiến cho người ta tò mò!

Công Lương Tán ở trên đường gặp Công Dương Lễ, cũng biết được ý đồ của đối phương, không cần giãy bày liền muốn kết bạn đồng hành. Mà liên tục đi nhiều ngày, vẫn chưa nhìn thấy tiểu tử quỷ dị kia, không khỏi khiến cho người ta mất kiên nhẫn. Hậu Thổ Tháp sơn, mới là nơi trọng yếu nhất của chuyến này, không thể để người ta cướp trước. Hắn trong lòng có suy nghĩ, lại bất động thanh sắc đổi nói:

- Nếu muốn ở trong Hậu Thổ Tháp sơn có thu hoạch thì không nên trì hoãn nữa, mau lên đường quan trọng hơn, ý đạo huynh thế nào?

- Đợi sau khi qua Thành thủy này, ngươi và ta cứ một đường tiến về phía trước. Chỉ mong tiểu tử đó mạng lớn có thể thể sống lâu thêm mấy ngày.

Công Dương Lễ nghĩ nghĩ rồi nói. Có lẽ là trong lòng không thoải mái, hắn bước lên bờ, cao giọng quát hai tu sĩ đang ngẩn người ở đó:

- Tiểu bối! Còn không mau lăn tới đây cho lão phu.

Công Lương Tán thì không có hứng thú với hai người trên bờ, chỉ thong thả bước tới theo.

Hoa Trần Tử đứng nguyên tại chỗ, tiến hoái lưỡng na. Tuy nhận ra thân phận của người tới, nữ tử này lại không dám tự tiện rời đi, lại càng không dám tùy tiện tiến lên bái kiến. Môn phái của hai vị tiền bối này của giao hảo với Đạo Tề môn, tất nhiên chính là địch thủ tiềm ẩn của Thiên Đạo môn. Nếu bị đối phương nhìn thấu thân phận, khó tránh khỏi sẽ tự nhiên đâm ngang kiếm chuyện. Mà khiến người ta bất ngờ là, Công Dương Lễ kia xuất ngôn bất thiện đi tới, giờ phải làm thế nào đây?

Ơ! Quên mất bên cạnh còn có một vị làm chỗ dựa! Trong lòng Hoa Trần Tử lòng linh quang chợt lóe, liền di động sang bên cạnh mấy bước. Mà chưa kịp mở lời với vị cao nhân kia, đối phương đã để mặc nàng ta, không ngờ bước nhanh xuống bờ sông, còn từ xa xa chắp tay nói:

- Bái kiến hai vị tiền bối.

Nhìn bóng dáng vội vàng cùng với cử chỉ khiêm tốn của vị cao nhân kia, Hoa Trần Tử giật mình đứng ngây đơ tại chỗ, miệng há to. Hắn không phải tiền bối Hóa Thần ư? Sao lại trở thành tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Lão nhân ra vẻ đạo mạo này, ngươi đúng là làm tức chết ta mà.

Công Dương Lễ và Công Lương Tán trước sau dừng chân, khi hai người này còn cách mười trượng. Lâm Nhất khom mình hành lễ, vẻ mặt cung kính. Hoa Trần Tử cắn chặt răng, miệng chu lên, cũng không dám chậm trễ, thân hình khẽ động đi tới gần, nói:

- Vãn bối có lễ!

- Hừ! Tên họ là gì, sơn môn sư thừa thế nào, vì sao tới gần sông rồi mà không qua, có từng nhìn thấy Lâm Nhất của Hạ Châu Ngọc Sơn đảo không, mau mau nói rõ cho lão phu!

Công Dương Lễ vẻ mặt mất kiên nhẫn, khí thế bức người.

Lâm Nhất chưa lên tiếng, Hoa Trần Tử lại giành trước nói:

- Vãn bối Hoa Trần Tử, chính là đệ tử của Dương Châu Bách An môn, đi đến đây vốn muốn qua sông, lại bị vị đạo hữu này làm phiền cho nên chưa đi được. Lâm Nhất mà tiền bối nói là là người phương nào, vãn bối chưa từng nghe nói, trên đường càng chưa gặp đạo hữu nào khác.

Nàng ta một hơi nói hết, rồi thành thành thật thật cúi đầu không dám hé răng, lộ ra vẻ cực kỳ nhu thuận ngoan ngoãn.

Công Lương Tán coi như không thấy sự bái kiến của hai vãn bối, đứng đó vuốt râu, thần sắc không rõ.