Vô Tiên

Chương 1456: Thất chi đông ngung (1)




Bên bờ Trầm thủy, Lâm Nhất dọn dẹp một chút, lại nhét độc giác và gân giao dài mấy trượng của Cầu Giao vào trong túi.

Độc giác và gân của Cầu Giao là thứ tốt! Hoa Trần Tử thấy mà thèm, nhưng lại không có suy nghĩ không an phận. Dị thú là lão nhân gia liều mạng gi3t chết, nàng ta có thể có được một quả nội đan đã là vui mừng bất ngờ rồi. Có điều, nhìn vị tiền bối cổ quái này lại có ý đồ với thịt giao, nữ tử này không khỏi trở nên tò mò.

Giao, trên người có kịch độc, Cầu Giao trong Trầm thủy viễn cổ này lại càng như vậy. Chẳng lẽ, thật sự có người ăn thịt giao sao?

Hoa Trần Tử không vạch trần, chỉ ở bên cạnh rất có hứng thú nhìn người nào đó bận rộn.

Lâm Nhất cắt xuống một miếng thịt giao nặng mười cân, dùng tay tóm lấy tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống. Ném ra trước người xa mấy thước, hắn thuật tay đánh ra một thủ quyết. Sau khi máu đen tiết ra hết, miếng thịt đó trắng nõn như ngọc.

Hoa Trần Tử tới gần quan sát, thần sắc hoài nghi. Lâm Nhất không để ý tới nàng ta, bấm tay b ắn ra một đoàn hỏa cầu. Miếng thịt lập tức bị ánh lửa bao bọc, cũng được nướng từ từ. Chỉ lát sau, máu đen đã bị bốc hơi hết, thịt giao trở nên khô vàng và chảy mỡ xuống, mùi thươm mê người cũng theo đó tỏa ra.

Lâm Nhất tay vuốt râu dài cười tự đắc, lại liên tiếp đánh ra mấy thủ quyết. Thịt giao khô vàng theo đó mà lăn lăn, mắt thấy sắp chín rồi. Tay áo hắn nhẹ nhàng phất một cái, hỏa diễm nóng rực biến mất, miếng thịt thơm phức từ từ bay đến trước mặt.

Vung chỉ như đao, Lâm Nhất chia thịt giao làm mấy miếng. Hắn cầm lấy một miếng trong đó, ngửi ngửi. Thịt giao khô vàng, mùi thơm nức mũi.

Ngoài một trượng, Hoa Trần Tử đứng chắp tay sau lưng không nhịn được hơi nghiêng người, mắt to chớp chớp. Sau khi Tu sĩ đến tu vi Kim Đan kỳ sẽ không ăn thức ăn nữa, đợi sau khi tới Nguyên Anh lại càng không thèm ăn uống. Ai ngờ hôm nay được đại khai nhãn giới, gặp một người thèm ăn tới như vậy. Lão nhân, ngươi không phải thật sự tham ăn như vậy chứ? Có điều ngươi là cao nhân tiền bối, chắc không cần tiểu bối như ta nhắc nhở. Thịt giao đó có độc, còn là kịch độc.

Giống như đã đói khát lắm rồi, Lâm Nhất há miệng cắn thịt giao. Sau khi nhai mấy cái, mặt hắn lộ vẻ sung sướng, tiếp theo liền cắn một miếng to, ăn rất là thống khoái. Đúng vào lúc này, có người lẩm bẩm:

- Có độc? Loài bò sát trong thiên hạ không con nào không muốn hóa thành giao thành long. Mà ngươi có Long Anh trong người, ngày sau chính là đứng đầu vạn thú vạn yêu, sao lại sợ độc của Cầu Giao này! Nguyên khí trong thịt giao này quả thật là mỹ vị hiếm thấy! Ăn vào không chỉ có thể cường cân kiện cốt, còn có thể khôi phục thể lực, lão long không lừa ngươi đâu, mùi vị thế nào.

Thịt Giao non mịn không khác cá sông là mấy, mùi vị thì càng ngon hơn. Trong nháy mắt liền nuốt xuống một miếng thịt, đúng là vào bụng liền tan ngay, còn có nguyên khí trong cơ thể chậm rãi tan đi rồi biến mất, lại vẫn khiến người ta tâm thần rúng động. nghe lão long phân trần như vậy, Lâm Nhất cười ha ha, giơ tay lên cầm một miếng thịt. Đang ăn, tay áo hắn lật lên, trước mặt có thêm một vò rượu lâu năm.

Lâm Nhất ăn uống không ngừng, người nào đó thì thèm thuồng không thôi. Bên trong khí hải của hắn, lão long chép chép miệng, bất đắc dĩ oán giận nói:

- Hừ! Không thể ăn, không thể uống, đúng là tức chết người ta mà! Lâm tiểu tử, ngươi cứ tận tình đắc ý đi, ta mắt không thấy thì tâm không phiền.

Trong Khí hải không có động tĩnh, Lâm Nhất lại không ngừng ăn uống. Rất lâu rồi chua được uống rượu ăn thịt như vậy, hắn không ngại tận tình thống khoái một hồi.

Trầm thủy vẫn sóng to gió lớn, ở trên bờ lại là một tình cảnh khác.

Lâm Nhất bình thản ngồi trước xác Cầu Giao. Hắn vừa uống rượu vừa ăn thịt, dương dương tự đắc.

Hoa Trần Tử lặng lẽ bước tới gần, thầm ngạc nhiên không thôi. Lão nhân này tuy tướng ăn khó coi, nhưng không có bệnh trạng trúng độc.

Mùi thịt mê người bức tới, nàng ta không khỏi hít hít mũi mấy cái, trong lòng ngẩn ra. Ôi! Đã bao nhiêu năm rồi chưng từng ăn đó, lúc lại thực chỉ lại lờ mờ đại động rồi.

- Tiền bối...

Nghi hoặc khó giải, Hoa Trần Tử không nhịn được lên tiếng nói:

- Thịt giao này có ngon không...

Sau đó, nàng ta mang theo thần thái lúng túng cười hì hì. Thầm nghĩ, hỏi thế này chẳng khác gì trẻ con thèm ăn cả.

giống như Gió cuốn mây tan, hơn mười cân thịt giao trong nháy mắt đã chỉ còn một miếng. Lâm Nhất cầm bình rượu lên uống một ngụm, thở ra một hơi rượu dài, lúc này mới xoay người rất hào phóng nói với Hoa Trần Tử:

- Tiểu nha đầu, thịt này ngon lắm, tặng ngươi một miếng nếm thử.

Hắn tóm hờ vào hư không, miếng thịt giao to bằng cỡ nắm đấm còn lại liền bay tới.

- Ấy! Thịt này không ăn được.

Hoa Trần Tử hô lên thất thanh. Nàng tavội vàng tránh sang bên, vung tay áo lên cản thịt giao bay tới.

Để mặc miếng thịt rơi xuống đất, Lâm Nhất coi như không thấy, cầm lấy bình rượu uống sảng khoái. Một lúc sau, bình rượu đã cạn, bị hắn thuận tay ném vỡ, sau đó mới rung tay áo đứng dậy, trầm giọng hỏi:

- Vì sao không ăn được!