Vô Tiên

Chương 1451: Đá xuống hồ (2)




Nụ cười của Hoa Trần Tử chưa hết đã lại thuận miệng nịnh hót một câu. Đối phương không muốn tự giới thiệu, nếu không phải tự cho là thanh cao thì chính là cố ý giấu diếm. Nàng ta trong lòng hiểu rõ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại hiện ra vẻ kính ngưỡng, không khỏi vui sướng nói:

- Trần Tử gặp được tiền bối, cũng lắng nghe lời dạy dỗ, thật đúng là may mắn!

Nữ tử này lừa người chết không đền mạng! Lâm Nhất thầm lắc đầu, dứt khoát im lặng không nói gì, bày ra bộ dạng thâm trầm mà một lão giả nên có. Mà Hoa Trần Tử lại không nhàn rỗi, chốc thì nói tới hiểu biết trên đường đi, lúc thì nhắc tới những cao nhân của Cửu Châu minh mà mình thuộc như lòng bàn tay, dụng ý không nói cũng hiểu.

Hai người cứ như vậy kết bạn mà đi, không lâu sau tới gần Trầm thủy, đều nghỉ chân quan vọng. Con sông này rộng chừng trăm trượng, nước đục và xiết, cũng có sóng nước vỗ bờ, thanh thế kinh người.

Hoa Trần Tử quan sát xung quanh một thoáng, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Trầm thủy này chính là lông tơ cũng khó nổi, tu sĩ đành phải đi từ đáy sông mà qua. Mà hơi vô ý chút, sẽ bị con sông chảy xiết đó cuốn đi.

Nữ tử này lặng lẽ lườm Lâm Nhất một cái, oán giận nói:

- Nếu muốn qua sông thì phải cố gắng bơi qua! Người ta là một thiếu nữ tử, lại phải mạo hiểm cùng tiền bối đi chuyến này, lão nhân gia ngài sao nhẫn tâm thế.

Thấy đối phương trầm ngâm không nói gì, nàng ta lại thần sắc chờ mong nói:

- Hay là quay lại đi! Đổi nơi khác vào Cửu xuyên chi địa, tránh được Trầm thủy.

Hoa Trần Tử thật sự không muốn quay lại Cửu xuyên, nhưng lại càng không muốn bơi qua sông. Hừ! Công Lương môn Lục Đinh kia đúng là hại người rất nặng, quay về nhất định phải tìm sư tổ cáo hắn! Nếu không bổn cô nương sớm đã qua Ngũ cửu chi địa rồi, sao phải chịu dày vò như vậy.

Lâm Nhất đứng trên bờ. Mấy hoa sóng bắn đến, chưa chạm vào đạo bào đã trượt sang bên. Hắn cũng không quay đầu lại nói:

- Không ai bức bách cả, ngươi sao phải cố vượt Trầm thủy nước xiết này!

Ánh mắt Hoa Trần Tử xẹt qua đạo bào của Lâm Nhất, thầm lấy làm lạ. Nàng ta bĩu môi tỏ vẻ khó chịu, sau đó liền tới cạnh bờ, không ngờ vươn hai cổ tay như bạch ngọc ra, làm ra tư thế xắn tay áo, rất kiên quyết nói:

- Thôi, thôi! Trần Tử sẽ liều mình bồi quân tử! Tiền bối, ngài là quân tử chân chính mà, cái mạng nhỏ của ta chỉ nằm trong một ý niệm của ngài.

Đối với kỹ xảo nhất quán của Hoa Trần Tử, Lâm Nhất sớm đã lĩnh giáo rồi, cũng thấy nhưng không thể trách. Con sông này nước chảy xiết rất khó vượt qua, mình có thể thể cố gắng thử một lần, mà nữ tử này thì căn bản là sẽ không tùy tiện xuống nước. Nàng ta phô trương thanh thế như vậy tất nhiên là có dụng ý khác.

Giống hệt một lão giả trầm ổn chân chính, Lâm Nhất vuốt râu trầm ngâm một lát rồi mới lẩm bẩm:

- Trong một điển tịch từng có viết một câu thế nào, viễn cổ có ly mộc, xuống nước mà không chìm. Nếu dùng ly mộc làm thuyền, muốn vượt sông có gì khó đâu!

Nghe vậy, Hoa Trần Tử nghiêng đầu quan sát Lâm Nhất, thầm nghĩ, cao nhân chính là có kiến thức như vậy à? Ánh mắt nàng ta dừng trên cổ tay của mình, vội vàng kéo tay áo xuống che đi vòng tay bích thuý ngọc đó, lúc này mới chán nản nói:

- Trần Tử cũng từng đọc cách điển tịch, sao lại không biết về ly mộc. Thứ này sinh ở viễn cổ, hiện giờ chỉ còn trong tiên cảnh. Mà Trầm thủy thì ở ngay trước mắt, biết đi đâu tìm gỗ không chìm đó bây giờ.

Giống như nghĩ tới gì đó, mắt Hoa Trần Tử lóe sáng, vui vẻ nói:

- Tiền bối, chúng ta đi tìm ly mộc rồi qua sống đi! An nguy làm trọng!

Lâm Nhất không để ý tới Hoa Trần Tử, thong thả sải bước ở bên cạnh, bỗng nhiên tay áo vung lên, tiếp theo chính là "Bùm " một tiếng, trên bờ sông xuất hiện một bè gỗ to chừng ba bốn trượng, còn có mấy cây gậy gỗ làm mái chèo. Nó được đẽo từ cây cối thô to, cành lá bên trên vẫn chưa héo rũ, dấu vết chặt rất rõ ràng.

- Đây là bè làm từ ly mộc à?

Hoa Trần Tử ngạc nhiên nói.

Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai đây! Lâm Nhất hừ một tiếng, lại vẻ mặt bí hiểm. Theo hắn tóm vào hư không, bè gỗ từ dưới đất bay lên, ầm ầm lao xuống mặt nước, sau khi rung rung thì lại không trầm xuống, mà theo dòng lướt đi. Vào khoảnh khắc này, một bóng người màu hồng nhạt theo sát đằng sau.

Thấy thế, khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, song chưởng dang ra, đã lăng không bay lên. Hắn lướt nhanh mấy chục trượng, hạ xuống bè gỗ trước Hoa Trần Tử một bước.

Con sông chảy xiết, bè gỗ theo đó mà xóc nảy trên dưới, khiến cho Hoa Trần Tử khó có thể đứng vững, không nhịn được khoa chân múa tay. Chợt thấy Lâm Nhất hạ xuống bên cạnh, nàng ta vội vàng nói:

- Vì để theo kịp tiền bối, ta không thể không đi trước một bước, hì hì. Ái.

Nàng ta lảo đảo, thân hình khó có thể khống chế, đột nhiên ngã ra ngoài.

Khi Lâm Nhất hạ xuống thì hai chân nh mọc rễ, chỉ nghĩ làm thế nào để lái tới bờ đối diện, căn bản không để ý tới Hoa Trần Tử. Đột nhiên thấy nàng ta ngã ra mặt sông, hắn không nghĩ ngợi tế ra Long Tu tiên trên cổ tay.

Ánh sáng vàng lóe lên, thân thể mảnh mai của Hoa Trần Tử được túm về bè gỗ. Nàng ta vẫn kinh hãi không thôi, chợt bên tai có người quát lên:

- Còn không ngồi xuống cho lão phu! Nếu có lần sau thì không ai cứu ngươi đâu!

Hoa Trần Tử cúi đầu nhìn, kim tiên quấn lấy thân thể đã không còn. Nàng ta vội vàng nhu thuận nghe lời ngồi xuống bè gỗ, sau đó ngẩng đầu nhìn. Mặc cho sóng nhấp nhô, dưới chân không chừng xóc nảy, lão già ở bên cạnh vẫn vững như bàn thạch, thần thái tự nhiên.

Lúc này bè gỗ giống như một con ngựa hoang thoát cương, thế đi cực nhanh. Lâm Nhất vươn tay ra cầm lấy một cây gậy gỗ to như cánh ta, dùng sức cắm vào trong dòng nước đang chảy xiết. Bọt sóng bắn lại, lại lập tức đi xa, mà bè gỗ chỉ hơi lắc lư một cái rồi tiếp tục xuôi dòng đi xuống.

Bờ đối diện trông thì gần, nhưng lại nhất thời khó có thể tới được, Lâm Nhất không khỏi nhíu mày. Hắn râu tóc dựng đứng, vân bào lại không dính một hạt bụi, trên người có một cỗ khí thế phi phàm, lọt vào ở trong mắt Hoa Trần Tử lại nhìn ra được mấy phần khác thường. Tiền bối Hóa Thần lại bị một đạo Trầm thủy làm khó à? Có điều lão nhân này là người tốt.

- Ôi! Tiền bối thật là uy phong quá.

Cố ý mà như vô tình, Hoa Trần Tử thất thanh tán thưởng, vẻ mặt nàng ta hồn nhiên thiên thành, nghiễm nhiên giống như một tiểu nữ tử mảnh mai yếu đuối, chỉ đợi có người đến dốc lòng che chở trìu mến.

Sắc mặt Lâm Nhất bỗng nhiên trầm xuống, mắt trợn lên, quát nữ tử mảnh mai động lòng người đó:

- Xú nha đầu, còn dám giở trò tâm cơ, lão phu sẽ một cước đá người xuống sông đó!